“Mẹ..." Cô ta lại nũng nịu.
"Được rồi, chuyện này ta không thể nói với con được, con biết nặng nhẹ, nói với con rồichỉ có thể mang tới tại họa cho ta, cuộc sống bây giờ của các con không dễ gì mới có được, phải trân quý thật tốt!"
Những năm đó, bà ta sợ hãi trốn nợ, thật không dễ dàng mới sống cuộc sống của người giàu, bà ta không muốn cứ thế bị người khác phá hủy.
Ánh mắt bà ta lạnh nhạt nhìn con gái mình.
Bà ta căm ghét Khương Lam Hân, vì thêm một Khương Lam Hân sẽ khiến những năm tháng đó của bà ta thêm khổ sở!
Nhưng Khương Lam Hân là một đứa bé rất hiểu chuyện, tuổi vẫn con nhỏ đã nấu cơm giặt quần áo.
Bà ta cũng coi như một người làm mà nuôi nấng.
Cô ta luôn muốn nỗ lực hòa nhập vào gia đình bà ta, bà ta chưa bao giờ để cô ta hòa nhập.
“Hừ!” Khương Tĩnh Hàm tức giận buông tay bà ta, ngồi lên một bên ghế.
Tức giận trừng mẹ một cái, âm thanh chói tai nói: "Mẹ, mẹ cho rằng chuyện này có thể dấu được cả đời sao?"
Đào Mộng Di híp con mắt sắc bén, ngước mắt, khuôn mặt sâu sắc tức giận hướng về con gái, đột nhiên lạnh lùng cười, châm biếm nói: “Khương Tĩnh Hàm, vinh hoa phủ quý cả đời này của con phải dựa vào thực lực của Khương gia, Khương gia tiêu đời, chúng ta cũng tiêu đời, còn về thân phận Khương Lam Hân, mẹ và cha con cũng không biết.
Năm đó vì trốn nợ, chúng ta đưa anh trai con và Khương Lam Hân trốn vào nhà cũ của ông nội con, chỗ đó là rừng hoang núi sâu, sau vài năm chúng ta mới quay về thành phố Giang, căn bản không biết cha mẹ cô ta có tìm cô ta không?"
"A! Vậy thực sự đáng tiếc!" Khuôn mặt Khương Tĩnh Hàm thất vọng, cô ta còn cho rằng mẹ biết thân phận của Khương Lam Hân chứ?"
"Đáng tiếc?" Dáng vẻ Đào Mộng Di muốn xé con gái ra.
"Con tiếc ta không bị bắt vào tù đúng không?" giọng nói Đào Mộng Di cay nghiệt lạnh xuống, ánh mắt dửng dung.
“Mẹ! con là con gái người, sao mẹ có thể nghĩ con như vậy chứ?" Khương Tĩnh Hàm có chút quở trách nhìn bà ta.
Đào Mộng Di bỗng nhiên tức giận nói: “Vậy đừng phí lời nữa, sau này không được phép nhắc