Mộc Tử Hoành ném điện thoại trong tay xuống, có chút kinh ngạc nhìn Lục Hạo Thành, nâng cao âm lượng: “Cả ngày nay cậu đều đi tìm Lam Lam của cậu? cậu đây là điên rồ gì vậy chứ? Cậu? truyện Khương Lam Hân học tiểu học đã từ đời nào rồi? Điều tra chuyện này vô cùng khó khăn."
“ Khó khăn cũng phải tra, tìm kiếm nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có chút manh mối, tôi tuyệt đối không buông bỏ!" giọng nói Lục Hạo Thành kiên định lộ ra sự mong đợi sâu sắc.
Anh đứng dậy, thân hình cao lớn tao nhã bước lên tầng.
Mộc Tử Hoành ngơ ngác nhìn bóng hình anh, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: "Hạo Thành, hôm nay cậu với bác Lục cãi nhau sao? Bác Lục gọi điện thoại tới nói rất lo lắng cho cậu!"
Bước chân bước lên tầng của Lục Hạo Thành hơi dừng lại, khuôn mặt đẹp trai không biểu cảm, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết, khóe môi mím chặt, cơ thế cũng không tự chủ mà kéo căng mấy phần, tất cả mọi thứ xảy ra hôm nayrành rành ra trước mắt!
Trong biệt thự rực rỡ, không khí bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo, Mộc Tử Hoành thoáng cái cảm thấy hơi thở lạnh lẽo đè nén.
Anh ta chỉ nhìn bóng lưng cô đơn của anh, không mở miệng nữa.
Qua một hồi, Lục Hạo Thành mới lạnh nhạt mở miệng: "Từ hôm nay trở đi, hành tung của tôi không hy vọng người bên ông già đó biết."
Nói xong, bước chân anh không dừng lại, rất nhanh liền biến mất ở cửa cầu thang.
Mộc Tử Hoành ngã lại lên ghế sofa, khuôn mặt trầm ngâm suy ngẫm.
Ông già kia sao lại trọc giận Hạo Thành rồi, dáng vẻ này của Hạo Thành rõ ràng muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy sao?
Một tay anh ta khẽ chống cằm, lại nghĩ không ra nguyên nhân hậu quả.
“Aiz! Bỏ đi, đó là chuyện gia đình của Hạo Thành, anh không quản nổi, chỉ cầu mụ dì ghẻ đó đừng đến giày vò Hạo Thành là được!"
Sau khi Mộc Tử Hoành độc thoại nói xong, tắt điện trong phòng khách rồi cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Đêm, gió lạnh thổi vi vu, trăng mờ sao lưa thưa.
Lục Hạo Thành trong giấc mộng lộ ra vẻ bất an, cơ thể khẽ run lên, những