Cô ta vốn cho rằng, sau khi Lâm Hiểu Man đi, cô ta sẽ là giám đốc thiết kế của tổng công ty, nhưng đột nhiên lại lòi ra một Lam Hân cướp mất vị trí vốn dĩ thuộc về cô ta, khiến đáy lòng cô ta làm sao có thể không hận được đây?
Viên Viện không cam lòng đáp trả: “Giám đốc Lam yên tâm, lát nữa tôi sẽ dọn sạch bàn làm việc.”
Lam Hân biết lúc này cô ta miệng phục tâm không phục, một người muốn leo lên từ lâu lại thường xuyên bị đè nén, oán hận tích góp dưới đáy lòng, không phải một hai câu thì có thể tan thành mây khói.
Đôi mắt Lam Hân lạnh lùng quét lên bàn làm việc bừa bộn, ảnh mắt lạnh nhạt nhìn Viên Viện, lại không nhanh không chậm nói: “Tôi không thích người khác lục lọi bàn làm việc của mình, lần này, tôi không truy cứu, loại hành động nhỏ nhặt thích lục lọi đồ của người ta tôi cực kỳ ghét."
Viên Viện vừa nghe, sắc mặt lúng túng lạ thường.
Ban đầu cô nghĩ, Lam Hân là một người yếu đuối dễ bắt bí.
Sau khi tới đây sẽ giống Lâm Hiểu Man vừa vào công ty, nhìn thấy bàn làm việc bừa bộn sẽ tự tay mà dọn dẹp.
Không ngờ tới Lam Hân này chỉ có vẻ ngoài yếu đuối, bên trong xương cốt là vẻ lạnh lùng khiến người ta không thể không chấn động trong lòng.
"Tôi chỉ tìm một vài đồ thôi, không cẩn thận làm thành thế này, lát nữa tôi sẽ dọn!” Cô vốn muốn tìm ổ USD của sản phẩm mùa thu, muốn xem qua thiết kế của Lam Hân rốt cục là tốt bao nhiêu mà có thể một lần liền thông qua sự đồng ý của mọi người.
Nhưng vẫn chưa tìm thấy, cô ta đã nghe thấy tiếng bước chân của Lam Hân.
Cô ta nghỉ phép, không nhìn thấy thiết kế của cô, đáy lòng luôn có chút không cam tâm.
“Ừ!” Lam Hân chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, không nhìn Viên Viện.
Tính tình của Viên Viện khi ở nhà ăn nhân viên, cô ít nhiều nghe thấy một chút.
“Cộc cộc..." tiếng gõ cửa truyền đến, thư ký Âu bước vào.
"Thư ký Âu!" Viên Viện rất nhanh thay đổi vẻ mặt khéo léo.
Thư ký Âu lướt qua Viên Viện, ánh mắt trực tiếp nhìn Lam Hân, cười nói: "Giám đốc Lam, tới phòng làm việc tổng giám đốc một chuyến, người