Cẩn Nghiên nhướng mày nói, vẻ mặt có chút tức giận: "Việc này anh không quản nổi!"
Lập tức, Cẩn Nghiên nhìn Lục Hạo Thành, nói: “Lục tổng, hôm qua đều nói rõ trong điện thoại rồi, nếu như không có ý kiến gì thì ký kết hợp đồng, Nhiên Nhiên nhà chúng tôi chiều này vẫn còn hoạt động, còn phải vội về thành phố Phàn."
"Không vấn đề!” Lục Hạo Thành thẳng thắn đồng ý.
Lam Hân nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở: “Nghiên Nghiên Nhiên Nhiên sắp vào tiểu học rồi, có lẽ không có thời gian đầu."
Hợp đồng này ký kết, Nhiên Nhiên sẽ rất mệt.
Cẩn Nghiên nhanh chóng nhìn Lam Hân một cái, sợ Lam Hân sẽ ngăn cản.
Phí đại diện Lục Hạo Thành chi trả vô cùng cao, có thể khiến cả nhà bọn cô sống tốt.
Cô ấy cười đứng dậy, thấp giọng nói bên tai Lam Hân:
"Lam Lam, cậu không cần lo lắng việc này, Nhiên Nhiên không có nhưng Tiểu Quân có nha, hai anh em bọn nó ngoại hình giống nhau như đúc, ngay cả cậu có lúc còn không phân biệt được, cậu nghĩ xem, người ngoài có thể phân biệt được sao?”
Lam Hân nghe vậy trực tiếp cau mày, Tiểu Quân từ trước tới giờ đều không thích loại việc xuất đầu lộ diện này.
Cậu bé mỗi ngày đều ở nhà đọc sách, tuổi còn nhỏ đã nhận biết được rất nhiều chữ.
Lam Hân thấp giọng nói: “Tiểu Quân sẽ không đồng ý đâu.”
Cần Nghiên liếc Lục Hạo Thành vẫn luôn rất nhẫn nại chờ bọn cô.
Lục Hạo Thành trong lời đồn không dễ nói chuyện như cô thấy hôm nay, đây là một cơ hội hiếm có.
Không được, không thể bỏ cuộc.
Cô lại thấp giọng nói: “Lam Hân, việc này cậu không cần quan tâm, tớ tự có cách thuyết phục Tiểu Quân, chỉ cần cậu đồng ý, vạn sự đại cát."
"Nhưng không thể trì hoãn việc học của Nhiên Nhiên?" Lam Hân cảm thấy, ngày tháng bên nhau là được rồi, không thể khiến Nhiên Nhiên và Tiểu Quân mệt như vậy!
Hai người phụ nữ kể tai nói chuyện trước mặt ba người đàn ông, ba người đàn ông lại có thể đỏ mặt.
Âu Cảnh Nghiêu thực ra rất bất ngờ, Lam Hân đã kết hôn rồi.
Hơn nữa Lam Tử Nhiên lại là con trai của cô ấy, điều này khiến anh càng bất ngờ.
"Mẹ ơi, Nhiên Nhiên có thể mà, mẹ không cần lo lắng cho Nhiên Nhiên.” Nhiên Nhiên biết mẹ thương cậu.
Nhưng