Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 137 : Sơn thần phát uy
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Sáng sớm hôm sau, Chu Bất Đồng cũng trở về tới báo lại một số động tĩnh bên ngoài. Tuy nhiên vì y một mình thế đơn lực bạc, cũng không thể biết quá nhiều, chỉ là Tôn Nhật thành hiện giờ hỗn loạn, chém giết vang trời, khắp nơi đều là lưu dân tàn binh, sát phạt không ngừng, nhân mã Tống gia từ Hạ Nguyệt thành cũng tham dự trong đó, bây giờ quân của Tống gia đang chiếm ưu thế nhất định, quan binh dần dần bị đuổi ra khỏi thành, Chu Bất Đồng định trà trộn vào đó tìm hiểu kỹ hơn nhưng thời gian gấp gáp, hơn hơn nữa bây giờ song phương giao chiến, mình giả dạng thành bên nào cũng sẽ có một bên đối địch, y chỉ bắt mấy người hỏi đại thể rồi trở lại.
- Lần đánh nhau này không biết sẽ kéo dài bao lâu?
Trương Hắc Ngưu cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian ở đây.
- Có lẽ hôm nay sẽ kết thúc, có lẽ......
Chu Bất Đồng nói đại khái, y không am hiểu lắm về quân sự, dĩ nhiên không thể phân tích rành rẽ.
- Căn cứ theo phán đoán của Chân mỗ, áng chừng phải trong hai ngày nữa, Tống Hoài Văn vốn là võ tướng tinh thông chiến sự , lần này lại sớm có dự mưu, lấy vũ lược mà nói, hạ Tôn Nhật thành không tốn bao nhiêu thời gian! Hơn nữa Tống Hoài Văn là người nhìn xa, sẽ không chỉ vì trước mắt, đợi đến lúc trong thành ổn định thì thương đạo tự nhiên sẽ khai thông, chúng ta không cần thiết chính diện đối mặt với y! Người này cũng là nhất phương hào cường, thế lực trong Chu quận không thể khinh thường, chúng ta tránh được thì nên tránh!
Chân Gia Minh luôn tuân thủ nguyên tắc bỏ nặng tìm nhẹ, cường long không áp địa đầu xà, thủ hạ của Tống Hoài Văn không dưới một vạn, lại là trải qua huấn luyện chánh quy, thật sự là không cần thiết đắc tội.
Vân Quan Nguyệt cũng gật đầu, y xuất thân bạch đạo, tự nhiên không muốn gây nhiều chuyện, hơn nữa chuyện tình thiên hạ này tranh bá lại càng không muốn dễ dàng cuốn vào.
Chân Vũ Minh vốn là muốn chứng kiến tuyệt thế thần công của Trương Hắc Ngưu nhưng lần này nguy hiểm quá mức. Trương Hắc Ngưu có thể ở trong thiên quân vạn mã quét ngang không cố kỵ nhưng bên mình ngoại trừ vạn tiễn xuyên tâm, vạn đao phân thân, hay là vạn thương đâm thủng thì không còn kết quả nào khác.
Những người khác không có quyền lên tiếng, tự nhiên không cần nhiều lời.
Sau khi mọi người thương lượng thì phái Chu Bất Đồng tiếp tục thăm dò lần nữa, lúc này một thuộc hạ hộ vệ của Chân Gia Minh vội vã thì thầm bên tai, sắc mặt Chân Gia Minh khẽ biến, Trương Hắc Ngưu kỳ quái nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Có một nhánh bại quân đang chạy về phía chúng ta!
Chân Gia Minh hoảng hốt:
- Nhân số đại khái chừng 500 người!
- Cái gì! Chúng ta đã chặt cây ngăn đường, bọn họ chạy vào đây làm gì, hơn nữa phía sau là núi, là một đường cụt!
Chân Vũ Minh cả kinh.
- Không!
Chân Gia Minh lắc đầu:
- Đối với chúng ta này thì đây là đường cụt nhưng trong ngọn núi lớn có một con đường nhỏ, mặc dù gập ghềnh nhưng có thể tới thẳng Quận thành! Chân mỗ năm xưa từng ở đây một thời gian ngắn nên biết, chắc là từ Hạ Nguyệt thành lại có binh mã Tống gia chạy đến, bại quân bị ép buộc vào con đường này!
- Nói như vậy, chúng ta đi tránh né thêm một chút đi!
Vân Quan Nguyệt nói.
- Nơi này là núi lớn, xe ngựa khó đi, cũng là làm khó!
Chân Gia Minh rầu rĩ, lúc này đã thấy chim rừng bao dáo dác, hiển nhiên là bại quân đã tới gần, Trương Hắc Ngưu tiến lên phía trước nói:
- Như thế cũng không cần nhiều lời, cuối cùng là binh đao gặp nhau, Chu Bất Đồng theo ta đón nhận đi!
Trương Hắc Ngưu giang hai tay ra, chúng nữ đem khôi giáp mặc vào cho hắn.
Chân Gia Minh cũng không có cách nào hơn, Trương Hắc Ngưu sau khi nai nịt chỉnh tề thì mang theo Chu Bất Đồng cùng với mười mấy hộ vệ tiến về hướng bại quân. Lúc này bại quân vừa dọn dẹp chướng ngại vật vừa nhanh chóng tiến tới, không ngừng la lối tại sao chỉ mới không lâu mà con đường này đã thành bộ dạng như vậy.
- Báo cáo tướng quân, những cây cối gãy đổ này cũng vừa bị chặt thôi!
Một binh lính báo cáo với một người ra bộ là tướng quân, người này đáp một tiếng, kỳ quái nói:
- Chẳng lẽ đây cũng là bố cục của Tống Hoài Văn, có vẻ không đúng, nếu đúng là vậy thì cũng không bố trí trên đường này nhiều như vậy, không nên nha! Một đường lưu loát, sau đó bày phục binh mới là đúng cách, chẳng lẽ lại tính toán dục cầm cố túng, cũng có có thể nha...... Toàn quân nghe lệnh, tạm dừng đi tới!
Tướng quân kia vừa hét lên thì cả đội quân chậm rãi ngừng lại.
Một người mập mạp mặc y phục màu đỏ vỗ ngựa chạy tới:
- Ngươi làm gì! Tống tặc lập tức sẽ đuổi tới, chúng ta sao có thể dừng lại ở đây, nhanh lên! Nhanh lên!
- Thành chủ, mạt tướng cũng là vì để ngừa vạn nhất, ngài cũng biết Tống Hoài Văn giảo hoạt gian trá, quỷ kế vô song! Ngươi nhìn đường này đầy các loại chướng ngại, hơn nữa lại còn vừa bày ra, chẳng lẽ không cảm thấy được kỳ quái sao?
Tướng quân kia nói.
- Có cái gì kỳ quái, nơi này gió lớn, cũng là gió thổi mà thôi, đại thụ không chịu được thì gãy, cũng không có cái gì kỳ quái! đi mau, đi mau, bổn thành chủ không muốn ở chỗ này nghe lời ngươi nói vô căn cứ! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đầu nhập vào Tống tặc?
Thành chủ chợt trừng mắt, mấy thân tín phía sau vội vàng chĩa trường thương vào tướng quân kia.
Tướng quân giật mình, thầm nghĩ đầu óc người này có vấn đề, còn không bằng đi theo
Tống Hoài Văn, y nói như thế nào cũng là một vị danh tướng, mình ở bên cạnh y còn có thể phát huy một chút tác dụng, làm thủ hạ tên mập này cũng không biết ngày nào đem mình chôn vùi, dĩ nhiên ngoài miệng không dám nói như vậy:
- Mạt tướng đối với thành chủ luôn luôn trung thành cảnh cảnh, người, trời đều biết!