Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 139 : Mỗi người một ngả truyện copy từ
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Có kim bài của Tống Hoài Văn quả nhiên là một đường thuận lợi, cùng lúc đó đám người Chân Gia Minh cũng chuẩn bị phân khai. Chân Gia Minh chuẩn bị đi vòng về phía Bắc rồi đi về phía Tây, quay lại gia tộc, trước khi đi đã gặp Trương Hắc Ngưu nói chuyện rồi từ biệt, y tuân thủ hứa hẹn để lại không ít bí dược của Đạo giáo đại thừa, mặc dù không biết thông qua thủ đoạn gì lấy được nhưng là số lượng nhiều, cũng làm Trương Hắc Ngưu cực kỳ hài lòng.
- Dọc theo đường đi được Trương huynh chiếu cố, Chân mỗ cảm kích sâu sắc, nhưng thiên hạ có buổi tiệc nào mà không tan, Chân mỗ hiện giờ phải đi nơi khác, không thể đồng hành với Trương huynh!
Chân Gia Minh ra vẻ lưu luyến, vốn theo kế hoạch y muốn cùng đi theo Trương Hắc Ngưu một thời gian ngắn nữa nhưng trước mắt chỉ có thể tới đây.
- Chân chưởng quỹ khách khí!
Trương Hắc Ngưu đáp.
- Y theo hứa hẹn lúc trước, Chân mỗ chuẩn bị những thứ này để tạ lễ, không biết Trương huynh có hài lòng không?
Chân Gia Minh chỉ vào một cỗ quan tài để trên xe ngựa, trong đó chứa đầy bí dược của Đạo giáo đại thừa.
Trương Hắc Ngưu gật đầu:
- Hết sức hài lòng!
Chu Bất Đồng cũng kỳ quái, chẳng lẽ Chân Gia Minh này là nằm vùng mà Đạo giáo đại thừa phái tới, nếu không không biết khi nào đã chuẩn bị số lượng lớn bí dược như vậy, quả nhiên là thần kỳ.
Mọi người nói một hai câu rồi đại đội chia làm hai bộ phận tách ra ở chỗ đường rẽ.
Trở lại ngọn núi lớn chỗ giao kết giữa Lôi Âm quốc và Hán Cô thành, có một người đang liều mạng tu luyện trong sơn động, chính là Bạch Bồ Tát. Y phục trên người y rách rưới, cả người dơ bẩn, mặc dù rất nhiều ngày không tắm, đầu tóc xơ xác, vẻ mặt tiều tụy nhưng tinh thần cực kỳ phấn khởi, trước mắt là vô số văn tự bích hoạ giống như trong nội đường của võ quán, Bạch Bồ Tát tùy ý quơ tay chân giống như một người điên nhưng có lại có quang mang chớp động theo từng động tác, không khí bốn phía giảo loạn, bằng mắt thường có thể thấy được rung động.
Bạch Bồ Tát hết sức cảm tạ Trương Hắc Ngưu, trong suy nghĩ của y thì Trương Hắc Ngưu giống như một vị tiền bối của Ma môn, đã đem bản thân mình cho vào trụ sở môn phái trong động phủ, còn để mình tùy ý tu luyện các loại võ học thần kỳ trên vách tường, mặc dù trong đó phần lớn chưa hoàn chỉnh nhưng Bạch Bồ Tát cũng không tham lam, y đối với võ học có kiến giải đặc biệt, nếu không cũng sẽ không đứng đầu trên giang hồ về phương diện khinh công. Y xuất thân từ Đại Lôi Âm Tự, đối với các loại tâm pháp cao cấp coi như chưa hề chân chính tu luyện qua nhưng cũng đã thấy qua, hơn nữa cũng lịch lãm giang hồ nhiều năm, lại càng thấy qua vô số thần công tuyệt kỹ nhưng Bạch Bồ Tát đều cho rằng, ngoại trừ một số ít còn thì đều thua kém những văn tự bích họa này, nếu không phải không có giấy bút, Bạch Bồ Tát thật muốn đem toàn bộ ghi chép lại.
Tiếc nuối duy nhất là không có một bộ hoàn chỉnh, nếu có thể bổ sung, tuyệt đối đều là vô thượng thần công ở trên giang hồ, đủ để khiến cho người trong giang hồ động tâm điên cuồng, nơi này xem ra có thể so sánh với nơi vũ thần luận đạo rồi.
Bạch Bồ Tát trong lúc bất chợt sinh ra một ý nghĩ kỳ quái .
Bạch Bồ Tát dành phần lớn thời gian để tu luyện, ăn vào rất ít, tuy nhiên cũng không cảm thấy đói, vào lúc đang tạm nghỉ ngơi đi lại trong động thì chợt nhìn thấy chỗ này như một đại môn của nhân thế, y khẽ ngẩn ra, dường như đang có một thanh âm đang không ngừng hô hoán mình, Cửu Linh Quang Ngọc trong ngực tựa hồ cũng sinh ra cộng hưởng yếu ớt làm Bạch Bồ Tát cảm thấy rất hiếu kỳ nhưng lại không có can đảm đi vào đại môn trước mắt. Trên đó tản mát ra một khí thế uy nghiêm cường đại, hình như là thiên giới sai mở lối vào ở nhân gian làm y không dám nhìn thẳng mà muốn cúi đầu, mặc dù y có cảm giác đang được kêu gọi, trong lòng cũng không sợ hãi nhưng thân thể lại tự động cự tuyệt bước tới.
Bạch Bồ Tát không dám tới gần nên cũng chỉ có thể đi dạo trong động, trong lúc bất chợt thấy một chỗ thạch bích tựa hồ là bị vật nặng mãnh liệt đụng nhau mà biến hình , trong đó nằm ngổn ngang không ít binh khí cũ. Y đứng ngây ngốc, hai chân giang rộng thổi một đạo cuồng phong tới rồi cầm lên một cây, đó là một thanh cự phủ lớn, cảm giác rất nặng, chất liệu hoàn mỹ, mặc dù đã tổn hại nhưng có thể mơ hồ thấy được lúc trước cũng là một binh khí danh tiếng, sao lại tùy tiện vất ở đây. Bạch Bồ Tát chấn động, vị tiền bối sư phụ Ma môn trong mắt mình như một Ma thần kia quả nhiên là thực lực hùng hậu.
Một thanh rồi một thanh, Bạch Bồ Tát nhất nhất nhặt lên lại càng phát hiện nhiều hơn, Bạch Bồ Tát cảm thấy có chút bất đắc dĩ, những thứ này phần lớn sắp biến thành sắt vụn rồi, y cũng không có tinh lực lớn như vậy để thu thập toàn bộ. Y thuận tay cầm lên một thanh trường kiếm sang chỗ khác thì bất chợt sáng mắt, phát hiện một cái ao trong hốc đá, bên trong dường như có một chất lỏng kỳ quái.
Nơi này cũng là nơi lúc trước Tiểu Thanh tắm, tuy nhiên không biết tại sao khô cạn, chỉ để chút chất lỏng.
Bạch Bồ Tát bất chợt bộc phát ra lực lượng gấp mười lần bình thường, nhanh như tia chớp nhảy qua.
Nơi này lại có đồ tốt như vậy, Bạch Bồ Tát cẩn thận thu về trong một cái bình nhỏ, cuối cùng thì nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm sạch, một luồng nhiệt lực chợt bộc phát trong thân thể, sau đó được y dùng bí pháp chuyển thành thực khí tự thân đích, một cảm giá thần thanh khí sảng truyền khắp thân thể, thật sự là quá sung sướng.
Quả nhiên là Thạch nhũ, Bạch Bồ Tát đắc ý, có trợ giúp này thì mình sao