Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 147 : Người của Lý gia
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Trần Tiểu Thúy cũng không thể đi cùng xe với Lý Phù Dung còn mọi người sau chuyện vừa rồi cũng thất kinh, không nghĩ trong cơ thể nhỏ bé kia lại ẩn chứa năng lượng kinh người như thế, nhìn lại bộ dạng Lý Phù Dung càng thêm cảm thán, lúc này nàng cũng không thể nhìn thấy ai, toàn thân băng kín. Trương Hắc Ngưu cũng không dùng Lý Phù Dung đánh xe mà đổi thành Trần Tiểu Thúy, điều này càng làm Lý Phù Dung thêm tức giận, chẳng qua lúc này nàng cũng không dám trêu chọc Trần Tiểu Thúy.
Trần Tiểu Thúy vạn phần cảm kích, có thể đến gần Trương Hắc Ngưu là điều mà nàng hi vọng nhất. Sau khi được Bạch Kim Nguyệt nói cho biết Trương Hắc Ngưu có thể có trợ giúp nàng nhanh chóng học được võ công, lên đến cảnh giới cực cao thì nhất thời Trần Tiểu Thúy xem Bạch Kim Nguyệt và Trương Hắc Ngưu từ ân nhân cứu mạng lên địa vị cha mẹ tái thế. Chu Bất Đồng sau chuyện tối hôm qua thì cũng luôn dè chừng bên cạnh Trần Tiểu Thúy, chỉ sợ Lý Phù Dung trả đũa, cũng có thể là có ý với nàng.
Trời vừa sáng, mọi người tiếp tục lên đường, Vân Quan Nguyệt tựa hồ có chút bận tâm, không như thường ngày ở trong xe ngựa với Vương Đạo Thống mà cưỡi một tuấn mã đi lẫn trong đội xe. Trương Hắc Ngưu ở trong xe cũng không biết suy nghĩ cái gì, yên lặng lật xem điển tịch Đạo giáo đại thừa, trong tay cầm một tờ giấy trắng, thỉnh thoảng lại ghi chép vào đó.
Ba kiếm thủ của Bàng gia hiện giờ như hộ vệ trung thành nhất của Trương Hắc Ngưu, bảo vệ chặt chẽ xe ngựa của hắn, mặc dù lúc những người như Vân Quan Nguyệt hay Chu Bất Đồng tới gần sẽ không chặn lại nhưng cũng làm cho những hộ vệ khác cảm thấy khó xử.
Lý Phù Dung yên lặng nằm trong một chiếc xe ngựa cho Tiểu Vũ Điểm chiếu cố, trong một chiếc xe khác là Quỷ kiếm Chu Kiệt bị trói chặt. Đoàn xe cũng không phải bình ổn đi trên đường mà nhấp nhô tiến về phía trước, nơi này người đi đường cực ít, hơn nữa người của Bàng gia cũng chưa xuất hiện.
Đi chừng nửa canh giờ, phía sau đoàn xe vang lên từng hồi vó ngựa. Vân Quan Nguyệt cả kinh đầu tiên, đám người Chu Bất Đồng vội vàng nhìn lại phía sau, chỉ thấy tại đường chân trời trên có một đội nhân mã nương theo một cây đại kỳ hướng về phía đoàn xe, Bạch Kim Nguyệt kỳ quái vén rèm xe lên nhìn lại, Chu Bất Đồng cưỡi ngựa một bên cũng lên tiếng:
- Phu nhân, tựa hồ là có người tới?
- Là ai?
Bạch Kim Nguyệt thầm nghĩ, dĩ nhiên là ta cũng thấy nhưng người tới là địch hay bạn, có chuyện cần tìm hay vô sự đi ngang qua đây.
- Cái này......
Chu Bất Đồng dùng sức nhìn vào đội nhân mã nhưng bởi vì khoảng cách còn xa, hơn nữa đại kỳ phiêu động nên không cách nào nhìn rõ ràng. Tuy nhiên khi đội nhân mã kia đến gần thì Chu Bất Đồng thấy rõ trên lá đại kỳ viết một chữ to, nói:
- Lý? Làm sao không phải là chữ Bàng nhỉ?
Vân Quan Nguyệt giật mình, thầm nghĩ cái này so với chữ Bàng càng thêm hỏng bét, Lý Phù Dung đang nằm xoài trong xe ngựa nghe vậy tinh thần nhất thời phấn chấn, rũ chăn nhìn ra làm Tiểu Vũ Điểm sợ hết hồn:
- Tiểu thư, người phải chú ý thân thể của mình nha!
- Nhiều chuyện......
Lý Phù Dung cũng không quay đầu lại, mắng một tiếng, cẩn thận nhìn lại lá đại kỳ kia, chính là chữ Lý của Bạch Long Lý gia bọn họ.
- Là Lý gia?
Bạch Kim Nguyệt cũng hơi giật mình.
Tốc độ đội nhân mã kia cực nhanh, chỉ trong thời gian mọi người nói với nhau vài câu thì đã có thể nhìn thấy rõ. Cầm đầu là một trung niên mặc áo xanh, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, cho dù ở tuổi trung niên nhưng mơ hồ có thể thấy được phong tư siêu phàm của thời trẻ, ở tuổi bây giờ lại có thêm khí tức thành thục, mặt mũi hòa ái, thân thể mặc dù không phải là hết sức cường tráng nhưng khiến cho người ta có cảm giác tràn đầy lực đạo, trên mặt luôn giữ nụ cười khiến người nhìn vào là có hảo cảm.
- Chư vị huynh đài phía trước kính xin đi chậm!
Thanh âm người nọ không lớn nhưng dễ dàng xuyên qua khoảng cách xa xôi vang vào trong tai mỗi người, bình hòa hữu lễ, hết sức văn nhã, y phất tay tựa hồ muốn đoàn xe tạm thời dừng lại.
- Làm sao bây giờ?
Chu Bất Đồng quay sang Bạch Kim Nguyệt:
- Phu nhân!
Bạch Kim Nguyệt cũng đâu biết phải làm gì, nàng vội vàng xin chỉ thị Trương Hắc Ngưu đang ở trong xe, đoàn xe vẫn chậm rãi tiến về phía trước.
Vân Quan Nguyệt sắc mặt khá hơn một chút, thấy người trung niên kia thì lập tức nhớ lại truyền thuyết về y, lòng cảnh giác dần thối lui. Tuy nhiên những hộ vệ khác và ba kiếm thủ cũng đã sẵn sàng vũ khí trên tay, thậm chí đã có người chuẩn bị cung nỏ.
Có chừng hơn ba mươi kỵ binh làm dấy lên một đạo bụi mù mà tới, khoảng cách tới gần có thể tiếp xúc mới thấy được trung niên kia rất bình thản, Lý Phù Dung cũng hơi thất vọng, kỳ quái là làm sao y lại tới.
- Dừng xe!
Trương Hắc Ngưu trong xe ra lệnh.
Cả đoàn xe chậm rãi ngưng hẳn, Trương Hắc Ngưu từ trên xe ngựa đi tới.
Người trung niên kia tung mình xuống ngựa, chắp tay xá Trương