Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 65: Ưng Vương Bị Bắt
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Người đến có công lực quá mạnh, đây là điều mà mọi người không thể ngờ. Lúc này Tống Bình Hòa dùng đao quyết được Trương Hắc Ngưu truyền thụ để chém một đao về phía Trần Đạo Đồng, tuy lực lượng và tốc độ cũng chẳng là gì với Trần Đạo Đồng nhưng lại sinh ra cảm giác khó thể né tránh. Hắn lắc đầu và rùn người xuống, hai tay duỗi ra phóng chưởng vào ngực Tống Bình Hòa cũng phản ứng rất nhanh nhưng đưa đao về đỡ đã không còn kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng kia vỗ vào ngực mình.
Lúc này Nguyệt Hổ lại đâm ra một kiếm, kiếm quang lóe lên bốn phía, trường kiếm tạo nên hàng loạt điểm hàn quang đâm về phía eo Trần Đạo Đồng. Lúc này Lộ Dao lại cực kỳ linh hoạt, thân thể bắn ngược ra phía sau, ngón tay khẽ búng ra một vòng hoàng quang phóng về phía mắt Trần Đạo Đồng.
Trần Đạo Đồng rất căm tức, ba người trước mặt nếu gặp hắn lúc vẫn còn sức chiến đấu, sợ rằng kẻ nào cũng phải nằm xuống, nhưng bây giờ lại quá khó chơi. Lúc này hắn đang phóng lên giữa không trung, bàn tay vươn về phía Tống Bình Hòa đã được thu hồi, chân phải đá ra, chỉ sau khoảnh khắc đã trúng trường kiếm trong tay Nguyệt Hổ. Một tiếng keng vang lên, Nguyệt Hổ rên lên một tiếng thảm thiết, trường kiếm văng ra, sau khi xuyên qua tường mà vẫn còn rung lên vù vù, như vậy đủ thấy uy lực một cước của Trần Đạo Đồng là thế nào.
Hai mắt Tống Bình Hòa chợt đỏ hồng, một đao chém ra lại tăng mạnh, lực lượng bùng phát tạo nên uy thế không giống bình thường. Tướng quân thường đơn giản và trực tiếp, biểu hiện dùng mạng bỏ mạng không bỏ sót chút nào, Trần Đạo Đồng đối diện với một đao như vậy cũng chỉ còn nước né tránh mà thôi.
Lộ Dao vung hai tay, lần này phóng ra hai luồng hoàng quang, ánh sáng giao thoa, hơn nữa còn xẹt qua xẹt lại giữa không trung và tạo nên những âm thanh va chạm trong trẻo, vô tình bao phủ toàn thân Trần Đạo Đồng. Hai mắt Trần Đạo Đồng chợt đỏ hồng, hắn không ngờ trong tay lão già kia lại có thứ ám khí tốt như vậy, mà ngay cả ánh mắt đám người Nguyệt Hổ nhìn về phía Lộ Dao cũng có chút biến đổi.
Trần Đạo Đồng nhanh chóng rút lui tất nhiên không kịp tránh né, hắn chỉ có thể dùng chân khí bao khắp toàn thân và dùng hai tay che mặt, cố gắng ngăn cản một đòn của Lộ Dao. Nhưng hắn cũng không ngờ lần này Lộ Dao lại dùng tuyệt kỹ, hai quả đồng châu xoay chuyển trên không rồi tách ra hai hướng đánh về phía thái dương của Trần Đạo Đồng.
Thân thể Trần Đạo Đồng chợt chấn động, thái dương chính là một huyệt mà động vào có thể chết, dù lực lượng của Lộ Dao là không lớn mà Trần Đạo Đồng cũng vận công phòng hộ, nhưng khi đồng châu đánh lên cũng làm hắn cảm thấy cơ thể như trúng chùy sắt, trước mắt hóa thành màu đen, thân thể choáng váng, chân khí hộ thể toàn thân chợt tiêu tán, hai chân cũng lung lay sắp đổ.
Tống Bình Hòa tiến lên, hai mắt hắn vẫn đỏ hồng, trường đao trong tay hóa thành một luồng lưu quang. Nếu một đao này chém xuống thì Trần Đạo Đồng sẽ hóa thành hai khúc, mà Trần Đạo Đồng cũng choáng váng, hắn biết mạng mình khó giữ nhưng vấn đề là toàn thân không còn chút sức lực, chỉ có thể yên lặng nhận mệnh, thầm nghĩ một võ học cao thủ thân cao võ tuyệt như Trần Đạo Đồng ta lại phải chết trên tay đám người này.
Tống Bình Hòa chém vào khoảng không, thân thể Trần Đạo Đồng chợt bay về phía sau một cách khó tưởng. Mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn theo Trần Đạo Đồng và phát hiện một sợi dây thừng buộc chặt sau lưng, bản thân Trần Đạo Đồng đã hôn mê bất tỉnh. Người nào? Trong mắt mọi người chợt xuất hiện một hình bóng kỵ sĩ, chính là tên đội trưởng kỵ sĩ sơn tặc mà vừa bị Hậu Bạch Y ột tát, hắn trợn mắt nhìn Trần Đạo Đồng, trong tay kéo theo một sợi dây thừng, một đầu dây quấn lên cổ Trần Đạo Đồng, hắn cũng không quan tâm Trần Đạo Đồng sống hay chết, chỉ biết dùng sức kéo đi mà thôi.
Tuy đám Tống Bình Hòa không biết người mới đến là ai nhưng lại biết tiêu chí khôi giáp trên người đối phương, cũng biết đó là người thuộc quân sơn tặc. Tên đội trưởng sơn tặc cũng biết mặt đám người Tống Bình Hòa, ánh mắt không tốt đẹp gì, miệng khẽ lẩm bẩm, âm thanh không lớn nhưng lại đủ để đám người Tống Bình Hòa nghe thấy rõ ràng:
- Một đám công phu mèo cào mà cũng dám ra đây chường mặt xấu hổ.
Tên đội trưởng nói xong thì kéo Trần Đạo Đồng đã ngất xỉu lên ngựa, đúng lúc có một tên lính đến bên cạnh nói:
- Lão đại, sẽ không làm cho lão gia hỏa này chết mất đấy chứ?
Tên đội trưởng lắc đầu, hắn buông lỏng dây trói rồi nói:
- Đại thủ lĩnh không nói đến vấn đề tên này chết hay sống, vì hắn mà lão tử bị ăn một tát, vì vậy chết là đáng đời.
Tên đội trưởng nói xong thì không quan tâm đến đám người Tống Bình Hòa mà thúc ngựa bỏ đi.
Đám người Tống Bình Hòa đưa mắt nhìn nhau, chỉ là một đội trưởng kỵ binh của sơn tặc mà dám kiêu ngạo trước mặt bọn họ như vậy, từ đây có thể thấy được mối quan hệ không hòa hợp giữa