Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 155 : : Thiên nữ thêu hoa
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Bạch Kim Nguyệt cũng kỳ quái, không biết Trương Hắc Ngưu lúc đầu kiên quyết như thế giờ lại bắt đầu đổi ý, chẳng lẽ là thật sự vì không muốn muốn chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài. Cho dù bịt miệng được Lý Nhất Sinh thì chúng tăng cũng là nhiều người nhiều miệng, chưa chắc nha. Bạch Kim Nguyệt nhìn Trương Hắc Ngưu nhưng thủy chung vẫn không hỏi. trên đường về, Trương Hắc Ngưu nhìn mông lung ra ngoài, tựa hồ là phát hiện cái gì, Bạch Kim Nguyệt không hiểu nói:
- Trương đại ca, này phía ngoài có cái gì hấp dẫn chàng sao?
Lúc này hai người ngồi ở trên xe ngựa, được gia đinh Lý gia hộ vệ dẫn về khách sạn.
Trương Hắc Ngưu thu hồi ánh mắt:
- Dọc theo đường đi tổng cộng có hai mươi ba người theo dõi nhìn trộm chúng ta, trong đó mười một người người từng đổi qua ba lần y phục, mười người đổi hai lần y phục, hai người đổi một lần y phục!
Bạch Kim Nguyệt nghe vậy cả kinh, vội vàng ló đầu ra bên ngoài nhưng nàng không phát hiện ra điều gì dị thường, phía ngoài chỉ có tiểu thương và tiểu thương, người đi đường và người đi đường.
- Trương đại ca làm sao phát hiện?
Bạch Kim Nguyệt kỳ quái hỏi.
- Như thế nào phát hiện?
Trương Hắc Ngưu tựa hồ không biết rõ Bạch Kim Nguyệt tại sao phải hỏi như vậy:
- Vừa nhìn là biết, chẳng lẽ nàng không biết sao?
Bạch Kim Nguyệt hoàn toàn hết chỗ nói, mình cũng không phải là thứ quái vật như hắn, làm sao có thể nhìn ra.
Xe ngựa chậm rãi đi vào, mặc dù phát hiện có người đi theo nhưng Trương Hắc Ngưu cũng không nghĩ sẽ bắt lại, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu, sau đó chỉ ra mấy người cho Bạch Kim Nguyệt thấy làm nàng mở rộng tầm mắt.
Trong đình viện, bên cạnh một chiếc bàn đá, một mỹ nhân tuyệt mỹ lẳng lặng ngồi thêu một đồ án gì đó. Nàng ngồi đó an tĩnh và tường hòa, vô cùng ung dung cao quý, tràn đầy khí tức làm người ta trầm mê, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người chung quanh, trở thành tiêu điểm của mọi người, chẳng qua là thân là tiêu điểm nhưng nàng lại tựa hồ như cái gì cũng không biết , chìm đắm trong thế giới của mình, tuyệt đối độc lập.
Ánh mắt của mọi người mặc dù tập trung vào nàng nhưng không hề có ý tứ hân thưởng. Trừ ba kiếm thủ, vừa rồi lại thêm mấy người hy sinh, thậm chí bao gồm cả tiểu nhị đi vào đưa nước, vô luận là người nào, chỉ cần vượt qua chu vi một trượng xung quanh nàng là bị nàng dùng kim khâu trong tay nhanh như tia chớp chế trụ bất động. Sắc mặt mọi người hết sức khó coi, bao gồm cả Vân Quan Nguyệt cũng không muốn tiến lên. Trên mặt Quỷ kiếm lộ ra nụ cười thần bí, người này tới vừa đúng lúc, bất quá nàng không phải là......
Chu Bất Đồng cảm giác mình sắp phát điên. Trong đình viện cao thủ nhiều như vậy mà lại bị một nữ tử nhìn qua vô cùng nhu nhược, phảng phất là thiên kim đại tiểu thư luôn ở khuê môn vây khốn, Chu Bất Đồng đứng ngồi không yên, hết nhìn nữ tử trong đình viện lại quay sang Trần Tiểu Thúy đang ngồi phía sau, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nữ tử thần bí này rốt cuộc là tới làm gì?
Vân Quan Nguyệt nhíu mày, một hộ vệ đi lên xin chỉ thị:
- Trương quản gia, chúng ta bây giờ phải làm gì?
Mắt thấy ba kiếm thủ mạnh như vậy cũng bị chế trụ, nhiều đồng liêu cũng bị đánh bại, chủ nhân Trương Hắc Ngưu vừa không có ở đây, mấy hộ vệ cũng chỉ biết trông vào chủ ý của Vân Quan Nguyệt.
Vân Quan Nguyệt lắc đầu:
- Yên lặng theo dõi kỳ biến!
Vương Đạo Thống ghé sát bên cạnh Vân Quan Nguyệt:
- Thật sự là người kia?
Vân Quan Nguyệt gật đầu:
- Không có sai! Chính là người kia! Nhưng nàng không phải là điên rồi sao?
- Điên rồi mới đáng sợ hơn!
Quỷ kiếm trong lúc bất chợt lên tiếng, nụ cười trở nên trắng bệch, dường như nhớ ra chuyện gì đó trọng yếu, thân thể khẽ run.
- Đúng rồi! Mẹ của nàng chính là Bàng gia! Ngươi mới vừa rồi nói gì điên rồi mới đáng sợ hơn?
Vân Quan Nguyệt kỳ quái hỏi.
- Sau cuộc chiến hoàng thành thì nàng đã thất tung, không ngờ là trở về nhà mẹ đẻ!
Vương Đạo Thống có được tình báo trọng yếu.
- Nàng...... Nàng...... Bây giờ đang thêu hoa......
Quỷ kiếm mới vừa rồi mới nhớ tới tin tức trọng yếu này. Đã một thời gian rất lâu không thấy người kia nên có chút quên lãng, một giọt mồ hôi từ trên mặt chảy xuống.
Mọi người nhìn Quỷ kiếm không dám tin tưởng, lão có thể ở trong vòng vây của ba kiếm thủ vẫn hết sức trấn định, sao bây giờ lại thành như vậy. Nữ tử thần bí này có gì đáng sợ mà làm lão khẩn trương đến vậy.
- Đúng nha! Chúng ta cũng nhìn thấy, nàng bây giờ đang thêu hoa!
Vương Đạo Thống nói.
- Nhưng là nàng...... Một khi thêu xong......
Cánh tay Quỷ kiếm bắt đầu run rẩy lên, thanh âm chợt cao lên:
- Sẽ............ Giết...... Người!
Mấy chữ cuối cùng lão nói the thé khiến người ta cực kỳ khó chịu.
- Giết người?
Vân Quan Nguyệt cùng Vương Đạo Thống biến sắc vì bọn họ biết rõ sự lợi hại của người này .
Chúng hộ vệ cũng tái mặt, mặc dù không biết đại danh của người này nhưng đã thấy qua thân thủ. Một hộ vệ đã bắt đầu chuẩn bị cung nỏ, lại bị Vân Quan Nguyệt ngăn lại:
- Như vậy cũng sẽ càng thêm chọc giận nàng!
- Ta......
Lần trước, tận mắt nhìn thấy nàng thêu sau đó suýt nữa đem đầu Nhị