Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 162 : Tiểu quỷ gây sự
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Nữ hài trầm tư suy nghĩ, rốt cục lại đưa ra một phương pháp, nhìn sang bên cạnh tìm người hỗ trợ thích hợp.
Minh Tú chịu trách nhiệm dẫn đường đứng trên đường phố có vẻ do dự. Kí ức của nàng đối với Quan Âm miếu hiện giờ rất mơ hồ vì khi tới đây còn rất bé. Đối mặt với đường phố đã thay đổi nhất thời mơ hồ, suy nghĩ một lát rồi chỉ vào một đường phố:
- Chúng ta đi từ nơi này thôi!
Lúc này nữ hài đi theo rất xa phía sau nói với mấy tên lưu manh bên cạnh:
- Những lời lão nương nói các ngươi đã hiểu chưa?
Trên người nữ hài đã thay đổi một bộ y phục khất cái không biết lấy từ đâu ra. Mặc dù nàng khó chịu với mùi hôi hám của bộ y phục nhưng vẫn dùng ý chí chịu đựng, trên mặt ra vẻ thản nhiên.
- Hiểu! Hiểu!
Mấy tên lưu manh cũng không biết thế nào lại gặp phải tiểu sát tinh này, cảm giác xui xẻo cũng cực độ, vội vàng gật đầu.
- Hiểu là tốt rồi, làm xong chuyện sẽ được trọng thưởng, làm hỏng thì chịu khổ da thịt đấy. Nhất định phải hiểu, đây là một nhiệm vụ cực kỳ nghiêm túc. Lúc đuổi đánh phải làm như thật, ngàn vạn lần không được để cho người phát hiện sơ hở!
- Dạ! Dạ! nguồn
Mấy tên lưu manh tỏ vẻ nghiêm túc.
- Như vậy đi...... Bây giờ lại bắt đầu rồi!
Nữ hài chợt ngẩng mặt gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, thanh âm vô cùng chói tai khiến ọi vật từ người thú chim côn trùng trăm vòng trăm mét đều choáng váng, nữ hài hết sức hài lòng với hiệu quả như vậy, nhanh chân chạy vọt trên phố, không ngừng gào to:
- Không nên đánh ta, không nên đánh ta!
Vừa gào vừa chạy về hướng Trương Hắc Ngưu và Minh Tú.
Nàng khẽ liếc về sau, lại phát hiện thấy mấy tên lưu manh đáng ra phải theo sát mình như chó điên lại đứng đó khổ sở không dám đuổi theo. Trong mắt nữ hài chợt bắn ra một luồng hung quang khóa chặt vào mấy tên lưu manh, ánh mắt mãnh liệt tựa như muốn giết người nhất thời làm tinh thần mấy tên hồi phục, vội vàng đuổi theo.
Trương Hắc Ngưu và Minh Tú cũng giật mình vì tiếng thét chói tai kia, quay đầu nhìn lại thì thấy một cảnh tượng kỳ quái. Một đám lưu manh ra dáng hùng hổ ác sát nhưng đuổi theo hết sức có chừng mực với một tên khất cái ăn mặc rách rưới để lộ da thịt trắng nõn, không ngừng hét lớn:
- Du côn cắc ké, lại dám trộm đồ của bổn đại gia...... i có phải chán sống hay không! Để cho lão tử cắt đứt chân chó của ngươi, ném đi cho chó ăn!
- Đúng! cho chó ăn!
Một tên bên cạnh đế vào, nói xong nhỏ giọng hỏi:
- Vừa rồi ta có nói sau hay không?
- Không có nói sai nhưng giọng quá nhỏ, khí thế chưa đủ!
Một tên khác nhỏ giọng trả lời, sau đó nói:
- Phải giống như ta vậy!
Sau đó gã gân cổ tru lên:
- Du côn cắc ké. Lại dám trộm đồ của bổn đại gia...... chán sống rồi phải không! Để lão tử cắt đứt chân chó của ngươi, ném đi cho chó ăn!
Tiếng thét này quả nhiên uy lực kinh người, gần bằng tiếng thét chói tai của nữ hài lúc trước. Bất quá nữ hài là luyện qua, gã là dựa vào thiên phú, càng thêm đáng quý, thanh âm liên tục không dứt, chữ chó cuối và kéo dài, hết sức có khí lực.
Mọi người rung động.
Gã kia hét xong quay sang hỏi nhỏ:
- Học xong chưa?
- Bội phục! Bội phục!
Mấy tên liên tục trầm trồ, một tên chỉ vào nữ hài:
- Chú ý. Chú ý, nàng sẽ phải ngã xuống rồi!
Quả nhiên nếu như theo định trước thì khi chạy đến trước người của Trương Hắc Ngưu và Minh Tú thì trong nháy mắt nữ hài sẩy chân ngã nhào trên mặt đất. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì mặt đầm đìa máu.
Nữ hài kêu thảm, tựa như hấp hối, run rẩy nép vào bên chân Minh Tú kêu lên:
- Phu nhân! Xin ngài thương xót, cứu cứu ta đi...... Cứu cứu ta đi!
Thanh âm thê thảm thúc dục người rơi lệ, Minh Tú cúi đầu khẽ liếc một cái, Trương Hắc Ngưu cũng đang kỳ quái, tiểu cô nương này tại sao lại xuất hiện ở trước mặt mình, hơn nữa ngụy trang thành bộ dạng này, là muốn làm gì? Kỳ quái hơn là thân thể không hề hấn gì, nguyên khí mười phần, trên mặt mặc dù không biết bôi thứ gì nhưng cũng không hề sướt sát, lực lượng trong cơ thể hoàn toàn có thể đánh giết đám lưu manh đang đuổi phía sau.
Nữ hài khẽ ngạc nhiên, bọn họ phản ứng như vậy là sao? Đã biết một nữ hài thiên chân khả ái sắp bị mấy đại hán vạm vỡ dùng sức đánh, bọn họ sao lại không hề động lòng. Trong tưởng tượng của nữ hài, dĩ nhiên là Minh Tú sẽ hòa ái nhẹ nhàng đỡ mình, lấy khăn tay lau máu trên mặt rồi thâm tình:
- Tiểu khất cái, ngươi thật đáng thương, có muốn đến nhà của a di ở