Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 168: Gặp nhau nơi đồng rộng
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Phù Dung lạ lẫm nhìn Minh Tú, nàng chưa từng thấy qua Minh Tú nên không biết là thần thánh phương nào, chỉ biết là mình vừa ngủ đi một giấc tỉnh dậy thì đã có thêm một đối thủ. Hơn nữa đối phương hình như đã được như ý vì đang ngồi ở trên xe ngựa vốn là chỉ có Trương Hắc Ngưu và Bạch Kim Nguyệt, còn bản thân vì bị thương mà nằm trên một xe ngựa khác. Lý Phù Dung trong lòng oán hận, nhưng không có người nói cho nàng biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra nên chỉ đoán già đoán non, ánh mắt nhìn Minh Tú tràn đầy ác độc.
Còn có một người làm Lý Phù Dung cảm thấy kỳ lạ chính là Trần Tiểu Thúy đột nhiên có một mái tóc bạc trăng. Bây giờ nàng đang ngồi ở vị trí đánh xe của mình thường lệ, điều khiển hai con bạch mã kéo xe đi về phía trước.
Ba kiếm thủ Long Hổ Báo mỗi người cũng cưỡi một con ngựa theo sau xe của Trương Hắc Ngưu. Chu Bất Đồng trở về trong đội xe để tuần sát. Ba người Quỷ kiếm, Vân Quan Nguyệt và Vương Đạo Thống thì ngồi chung trong một xe ngựa, những người khác đều có vị trí và cương vị của mình.
Đoàn xe rất nhanh ra khỏi Bà Dương thành đi về hướng đã định. Con đường cũng không phải là quá bằng phẳng, xe ngựa khẽ lắc lư làm người trong xe nghiêng ngả, Bạch Kim Nguyệt cả đêm không ngủ nằm thiếp đi trong ngực Trương Hắc Ngưu nhưng Minh Tú thì hưng phấn kéo áo đòi Trương Hắc Ngưu kể lại chuyện xưa. Trương Hắc Ngưu làm gì có chuyện xưa để kể nhưng không chịu nổi nàng kèo nhèo nên đem một vài phương pháp tu luyện võ học thành chuyện xưa kể cho nàng, Minh Tú nghe vậy thì cũng không có hứng thú, một lát sau cũng gà gật.
Trần Tiểu Thúy đang ngồi ở trước đánh xe thì vểnh tai lên nghe hóng, Trương Hắc Ngưu lúc kể chuyện cho Minh Tú thì cũng không lừa gạt gì nàng nên nàng cũng biết đây là bí tịch võ học trọng yếu, mặc dù nhất thời không hiểu nhưng vẫn gắng nhớ kỹ, đợi sau này thỉnh giáo Chu Bất Đồng, hay là Vân Quan Nguyệt.
Tốc độ xe ngựa không nhanh không chậm, lúc này đã ra khỏi Bà Dương thành khoảng chừng hơn mười dặm. Theo sự lắc lư của xe ngựa, nội kình điều tức trong cơ thể của Trương Hắc Ngưu cảm giác được một sự uy hiếp nhàn nhạt từ phương xa truyền tới, hắn nhẹ nhàng kéo rèm lên dò xét, vừa lúc Chu Bất Đồng mới vừa cưỡi ngựa đến gần liền vội vàng hỏi:
- Đại nhân, có chuyện gì cần phân phó sao?
Trương Hắc Ngưu nhìn một vòng ra cánh đồng bát ngát nơi xa rồi chỉ vào một gò đất:
- Bảo mọi người chuyển hướng, chúng ta đi về gò đất kia!
Khoảng cách từ chỗ này tới đó áng chừng một trượng. Gò đất cao khoảng ba mươi mấy trượng, bên dưới là nham thạch, bên trên phủ một lớp hoàng thổ thật dày, diện tích không nhỏ. Trên gò cây cối mọc um tùm, chỉ có một con đường độc đạo đi lên nhưng xe ngựa tuyệt đối không thể vượt qua.
- Nhưng là?
Chu Bất Đồng không rõ Trương Hắc Ngưu có ý gì.
Lúc này Minh Tú cũng tỉnh lại, ngạc nhiên nhìn Trương Hắc Ngưu:
- Tiếng vó ngựa nặng nề quá, ồn chết người!
Tiếng vó ngựa, Chu Bất Đồng bất giác lặp lại một lần rồi nhảy từ trên ngựa áp tai xuống đất nghe ngóng một chút rồi bật dậy, chạy đến đoàn xe không ngừng quát tháo, đoàn xe nhanh chóng chuyển hướng chạy về phía gò đất.
Đám người Vân Quan Nguyệt ngơ ngác từ trong xe ngựa chui ra, không biết chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên vẻ mặt Vân Quan Nguyệt rất nhanh trở nên ngưng trọng, với công lực của y cũng đã nhận ra một đoàn người ngựa không rõ tiến gần. Mấy người Quỷ kiếm không có công lực như vậy nên đành nằm úp trên mặt đất nghe ngóng một hồi mới cảm thấy không ổn.
Phía sau đoàn xe, tiểu nữ hài mặc y phục màu hoàng thổ lấp ló lúc này đã ngồi trên một cây đại thụ, cũng không rõ chuyện gì xảy ra mà đoàn người Trương Hắc Ngưu lại chuyển hướng. Tuy nhiên sắc mặt của nàng lập tức thay đổi vì ở đường chân trời đã xuất hiện một kỵ binh cuồng cuộn như nước lũ.
Vó ngựa dồn dập không biết mệt mỏi tạo thành đám mây bụi trùm lên cả đoàn kỵ binh nên không thấy rõ chân diện mục, trận hình vô cùng thống nhất, động tác như đúc một khuôn cho thấy đoàn kỵ binh này cực kỳ cường hãn cùng tinh nhuệ. Có thể với nhân số ít thì chưa thấy kinh khủng nhưng hàng trăm hàng ngàn kỵ binh tập hợp một chỗ thì tạo thành quân uy khó có thể người nào có thể tiếp nhận.
Dĩ nhiên ở đây không bao gồm Trương Hắc Ngưu. Lúc này hắn đã xuống xe ngựa, bắt đầu để ấy người Bạch Kim Nguyệt mặc giáp, Minh Tú chưa từng thấy qua khôi giáp uy mãnh và khổng lồ như vậy nên hết sức hưng phấn, đi bên cạnh sờ soạng.
Trần Tiểu Thúy mặt mày trắng bệch, bọn họ nấp trên gò cao nên có thể thấy rõ ràng đoàn kỵ binh kia đang từ từ tiến gần.
Nàng là một tiểu thôn nữ, chưa từng thấy qua cảnh tượng hùng