Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 72: Bước Ngoặt Kinh Thiên
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Theo sắp xếp của Lộ Dao thì Hậu Bạch Y đưa quân sơn tặc về Long Dương thành, chỉ để lại vài phần kỵ binh, Hán Cô thành thì để lại công tác cho binh sĩ Hán Cô, dù sao Hán Cô thành cũng được người Hán Cô thống trị danh chính ngôn thuận. Bọn họ bắt đầu tu chỉnh phủ thành chủ, dùng Lý Vịnh làm thay mặt thành chủ, cố gắng làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác. Ngược lại mục đích cũng không phải là làm cho người ta thật sự nghĩ rằng Lý Vịnh thay mặt thành chủ, chẳng qua chỉ làm cho người ta khó thể phân biệt ra mà thôi, làm kẻ khác không thể nào phán đoán được lực lượng chính thức của Hán Cô thành. Hậu Bạch Y cũng là một bộ phận quan trọng và ở lại Hán Cô thành, trong tay cũng có một cánh quân bổ sung sự thiếu hụt của Hán Cô thành, còn Hồ Lão thành thì chẳng ai quan tâm.
Hậu Bạch Y cũng không hỏi Trương Hắc Ngưu đã đưa Bạch Bồ Tát đến đâu, hắn chỉ biết chấp hành mệnh lệnh phân công của mình.
Trương gia lão điếm lại chuẩn bị khai trương trở lại, nhưng đám người Trương Hắc Ngưu phải rời khỏi chỗ này, mặt khác phải tìm một đình viện để ở lại, Tú Nương dù không muốn nhưng bắt buộc phải thuận theo, dù sao nàng cũng mơ hồ cảm thấy thời gian bình thản của mình là không còn. Đình viện mà bọn họ chuyển đến là chỗ ở của Cưu Thiên Minh trước kia, là một khu nhà thượng thừa trong Hán Cô thành, nhưng bây giờ khu nhà này cũng có chút rách nát, những chỗ bị thiêu hủy cũng chưa được sửa chữa, nhưng đám người Trương Hắc Ngưu lại không quan tâm.
Lộ Dao đặc biệt truyền xuống lệnh cấm khẩu, cho giám sát từng bậc từng bậc, không cho họa từ miệng mà ra.
Sám sớm, là hừng đông ngày hôm sau khi Trương Hắc Ngưu đưa Bạch Bồ Tát đến giấu ở hang động thần bí, Trương Hắc Ngưu vừa đến khu nhà kia, bảng hiệu trên cửa cũng đổi thành Trương phủ, điều này làm Tú Nương rất đắc ý, với xuất thân sơn thôn thì nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày tiến vào ở trong một khu nhà lớn như vậy. Nhưng gần đây nàng có một vấn đề luôn vướng mắc, đó là nàng còn chưa mang thai hài tử của Trương Hắc Ngưu, nữ nhân truyền thống luôn cho rằng yêu nam nhân sẽ vì nam nhân mà sinh con đẻ cái, đây là pháp tắc không thể thay đổi, vì vậy Tú Nương khá bất mãn với mình.
Lúc này Tần Thường cũng có vấn đề khó khăn, tuy tâm tư không giống với Tú Nương, nhưng nàng cũng muốn nhanh chóng sinh ra một đứa bé để kéo dài sức sống gia tộc. Mục tiêu đã được xác định, nhưng nàng được huấn luyện giết người từ nhỏ, nàng biết nên quyết đấu ở sa trường thế nào, làm sao để bảo trì lễ nghi của gia tộc, nhưng tiếc nuối lớn nhất là nàng không biết phải làm sao để quyến rũ một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân không giống người thường. Mỗi khi nàng cố lấy dũng khí gặp Trương Hắc Ngưu thì đều cảm thấy ủ rũ, vì vậy mà cảm thấy cực kỳ khó xử.
Tiểu Thanh lại trải qua một cuộc sống cực kỳ vui vẻ, bây giờ nàng là người vui sướng nhất Trương gia, tất nhiên niềm vui lớn nhất của nàng chính là làm cho Văn Trọng đau khổ, vì thế nàng càng vui sướng thì Văn Trọng càng khổ sở, mà Hóa Điệp lại tập trung tinh thần lên vấn đề luyện công, cũng không còn biết vui vẻ là gì.
Ngày hôm nay Hóa Điệp đang ngồi tu luyện tâm pháp mà Trương Hắc Ngưu truyền thụ cho, sau khi vận chuyển chân khí được một vòng thì đứng lên luyện quyền, đúng lúc Lộ Dao đột nhiên đưa Nguyệt Hổ đi đến, bộ dạng gấp gáp làm người xung quanh phải chú ý, nhưng Hóa Điệp lại không nhìn theo.
- Tiểu Thanh, cha cháu đâu?
Tiểu Thanh dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người Lộ Dao, đúng lúc Nguyệt Hổ hô lên một tiếng.
Tiểu Thanh suy nghĩ rồi nói:
- Có lẽ đang ở trong thư phòng phía sau.
Hai người Lộ Dao nghe được như vậy thì vội vàng dẫn theo thân binh đi về phía thư phòng phía sau, lúc này Tú Nương không có trong phủ, mà kỳ dị là Tần Thường cũng không.
Hai người dẫn theo thân binh đi về phía trước rất nhanh, lúc này trong nội viện cũng có rất nhiều thân binh đang làm nhân công sửa chữa phòng ốc bị hủy hoại và tu sửa vách tường. Bọn họ không quan tâm đến bất kỳ ai mà chỉ nhanh chóng đi đến vị trí thư phòng, đây vốn là một địa phương tao nhã nhưng bây giờ cũng cực kỳ bề bộn, tường gỗ đã trở thành tro tàn, chỉ có một căn phòng còn khá nghiêm chỉnh được sửa chữa thành địa phương ghi chép võ học và viết sách của Trương Hắc Ngưu.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên trong truyền ra làm cho Lộ Dao và Nguyệt Hổ nghe thấy mà sởn tóc gáy, nhưng đám thân vệ thủ vệ ở bốn phía lại tỏ ra rất thờ ơ, khi thấy hai người dẫn theo vài tên thân vệ tiến vào thì lập tức tiến lên đón chào. Bây giờ số lượng thân vệ bên cạnh Trương Hắc Ngưu ngày càng nhiều, dù là binh sĩ Hán Cô hay sơn tặc kiệt xuất đều được đưa đến đây, sau khi được Trương Hắc Ngưu dạy bảo thì đưa xuống làm huấn luyện viên, mà thân vệ rời khỏi đây cũng có thực lực tăng mạnh. Vì vậy nơi đây chính là chỗ mà đám binh lính mơ ước được vào, cũng vì thế mà trước đó chỉ có hơn mười thân vệ nhưng bây giờ số lượng đã là hơn trăm. Hơn nữa đám thủ vệ bên cạnh Trương Hắc Ngưu lại là tinh nhuệ nhất, vài tên này tiến lên nghênh đón cũng đủ làm cho Lộ Dao và Nguyệt Hổ cảm nhận được áp lực.
Nguyệt Hổ liếc mắt nhìn đám thủ vệ, phần lớn đều là sơn tặc tinh nhuệ, chỉ có hai tên là lính Hán Cô thành, tuy độ mạnh yếu không đồng nhất nhưng cũng có vài tên đạt đến trình độ của mình. Nguyệt Hổ không khỏi kinh hoàng, hắn cảm thán tốc độ tiến bộ của bọn họ là quá nhanh, đúng là khó tưởng.
Đám thân vệ này đều không lớn tuổi, sau này sợ