Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý
Chương 53: Rời khỏi Hán Cô theo cửa đông.
Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca
Cưu Thiên Minh chỉ cười cười nói:
- Với tài cán của Lộ tiên sinh thì có thể đảm đương cả địa vị ngự sử hay hàn lâm ở bên cạnh hoàng đế, nhưng hôm nay Lộ tiên sinh còn ở lại trong Hán Cô thành nhỏ bé này, chẳng lẽ Lộ tiên sinh không hiểu đạo lý kia sao? Nhưng lúc này xin thứ cho Cưu Thiên Minh không muốn ở lại phụng bồi.
Lộ Dao cũng cười nói:
- Cũng vì hiểu rõ đạo lý kia mà lộ dao này mới ở lại Hán Cô.
- Người thường đi đến chỗ cao, nước thường chảy xuống thấp.
Cưu Thiên Minh thở dài một tiếng nói:
- Cưu mỗ không muốn thăng quan tiến chức như diều gặp gió, chỉ muốn đi lại bình an trên đất bằng, Lộ tiên sinh đã hiểu rõ đạo lý này, cũng đừng ngăn cản Cưu mỗ.
- Người có tiếng nói ở đây cũng không phải là Lộ Dao ta.
Lộ Dao đưa mắt nhìn về phía Trương Hắc Ngưu.
Nãy giờ Trương Hắc Ngưu đã nghe được những lời đối chiến của Lộ Dao và Cưu Thiên Minh, hắn không nói gì, bây giờ nghe thấy Lộ Dao mở miệng, hắn nói:
- Không cần nói những lời dư thừa, Trương mỗ là người thống khoái, tất cả là hương thân Hán Cô thành, Trương mỗ cũng không làm chuyện vô tình.
Mọi người vốn rất lo lắng, sau khi nghe được những lời này của Trương Hắc Ngưu thì vội vàng thở ra. Dù ai cũng có suy đoán nhưng cũng không ngờ cục diện sẽ như lúc này, Trương Hắc Ngưu được binh sĩ vây quanh giống như hung thần tuyệt thế, trong lòng không thể nào không sợ hãi. Nếu lỡ may có xung đột xảy ra thì chết hay bị thương cũng là mình, tội gì phải gắng gượng?
- Ông chủ Trương...Trước đó mọi người đề cử ngài làm thủ lĩnh, ông chủ Trương đã bảo vệ Hán Cô không phụ lòng kỳ vọng của tất cả, nhưng mọi người có chí riêng, Cưu mỗ này cũng không dám tranh bất cứ thứ gì với ông chủ Trương, chỉ hy vọng ông chủ Trương có thể vung tay lên thả chúng ta.
Cưu Thiên Minh dùng giọng cầu khẩn nói, tuy giọng điệu có vẻ chân thành, đầu cũng hơi cúi xuống nhưng trong mắt lại lóe lên hàn quang ít người phát giác ra.
- Tất cả các người đều có ý nghĩ như vậy sao?
Trương Hắc Ngưu cũng không quan tâm đến Cưu Thiên Minh, người thế này không còn giá trị gì cả, đến lúc đó chỉ cần truyền lệnh cho Hậu Bạch Y cho đám người này thành phân bón đất khi đi được nửa đường. Nhưng trong đám người cũng không thiếu những quản sự trong thành trước kia, bây giờ Hán Cô không thể thiếu sự trợ giúp của bọn họ, tuy trước đó bọn họ không làm gì ở vị trí của mình nhưng so ra lại mạnh hơn dân chúng bình thường rất nhiều. Bây giờ là thời buổi khó khăn của Hán Cô, nếu thiếu đám người kia và chỉ dựa vào nhóm Lộ Dao, sợ rằng khó thể làm cho tất cả trở lại bình thường.
Trong một tập thể thường có đủ hạng người, đám người kia cũng không phải bền chắc như thép, vì vậy mà đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có rất nhiều ý nghĩ, trong lúc vô tình không biết làm sao cho phải. Bây giờ Trương Hắc Ngưu chiếm hết ưu thế, dù nói không nên vô tình nhưng đó cũng chỉ là lời nói, nếu có vấn đề gì thì kẻ không may chính là mình. Đám người nhìn về phía thân thể cao lớn uy mãnh của Trương Hắc Ngưu, ai cũng cảm nhận được khí thế và lực áp bách, không ít người phải hít vào một hơi, trước tiên phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình rồi tính sau. Dù ở Hán Cô thành có thể khổ sở hơn một chút, nhưng dù sao cũng thực tế hơn rât nhiều so với một Long Dương thành không biết có đến được hay không.
Có một người đi ra, Cưu Thiên Minh liếc mắt nhìn lại mà tức giận, thầm nghĩ đám tiểu nhân khốn kiếp, Trương Hắc Ngưu như vậy mà cũng đi theo. Như vậy cũng tốt, lão chẳng qua cũng chỉ muốn cầm đám người này làm tấm khiên che chắn mà thôi, bây giờ cũng chẳng cần nữa rồi.
Có người dẫn đầu thì có không ít người đi theo, khi nhân số ở lại ngày càng nhiều thì vẻ mặt Lộ Dao cũng hòa hoãn trở lại, những người này phần lớn là quan viên cấp thấp, là phú hộ trung đẳng, cũng có vài tên địa vị cao nhưng không thể bằng Cưu Thiên Minh, nhưng đây lại là những nhân tài mà Hán Cô thành đang rất cần.
Cuối cùng đám đứng lại đều là người đáng tin của Cưu Thiên Minh, đến trạng thái này thì Trương Hắc Ngưu đã thành công đạt đến mục đích của mình, vì đám này không có giá trị, đi cũng đỡ cho bọn họ phải suy xét vấn đề sắp xếp. Nhưng hắn cũng có hậu chiêu, vì để đám người kia thuận lợi đến Long Dương thành, Hán Cô thành sẽ là ngày tận thế. Tuy Trương Hắc Ngưu không muốn dùng vũ lực ép đám người ở lại, nhưng đám người bỏ đi sẽ không có kết cục gì tốt.
Cưu Thiên Minh dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn đám người bên cạnh, xem ra lúc đầu suy nghĩ của lão quá đơn giản. Trương Hắc Ngưu bảo vệ Hán Cô thành và không được lão xem trọng, dù sao thì lão cũng là người buôn bán lâu năm ở Hán Cô thành, thế lực rắc rối khó gỡ và rất lớn. Cũng vì lão bị mất đi quyền lực mới bất đắc dĩ rời khỏi Hán Cô thành, hơn nữa còn cổ động được rất nhiều dân chúng. Nhưng không ngờ đám người Tống Bình Hòa phản ứng nhanh như vậy, thái độ lại rất kiên quyết, bây giờ có nhiều người bị Trương Hắc Ngưu thuyết phục, chỉ còn lại vài thành viên cao tầng và gia nô mà thôi.
- Ông chủ Trương sẽ chẳng phải nói không giữ lời đấy chứ?
Tất nhiên Cưu Thiên