Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 92 : Hồng Phấn tam bảo..
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Trong Hồng Phấn Lâu sáng rực đèn của Hán Cô thành, trong phòng hoa khôi Ngọc Kiều Kiều, một người áo đen đứng bên cửa sổ, chủ nhân gian phòng là Ngọc Kiều Kiều lại ngồi trên ghế dùng ánh mắt hứng thú nhìn người áo đen, nàng nói:
- Nữ hiệp dung mạo thế nào, xinh đẹp hay không?
Tần Thường gật đầu, nàng rất có tự tin với chính mình:
- Tất nhiên là xinh đẹp.
Ngọc Kiều Kiều lại hỏi:
- Cơ thể thế nào, vừa phải, quá béo hay quá gầy?
Ngọc Kiều Kiều đánh giá một lượt nhưng Tần Thường lại cố ý dùng y phục rộng thùng thình để che đậy cơ thể tuyệt vời của mình, vì thế nàng chỉ có thể thấy được độ cao của Tần Thường mà khó thể phân tích.
Tần Thường nói:
- Không gầy không mập, vừa vặn, giống như ngươi.
Ngọc Kiều Kiều mỉm cười, thân hình của mình chính là tốn không biết bao nhiêu tâm trí mới có được, nàng cười cười nói:
- Nữ hiệp đã phá thân chưa?
Tần Thường chợt tức giận, vấn đề như vậy mà hỏi nàng sao? Đúng là kỹ nữ thanh lâu, nàng nói:
- Ngươi nói gì?
- Nữ hiệp đừng vội, Kiều Kiều nói vậy là có đạo lý.
Ngọc Kiều Kiều nói:
- Kiều Kiều cũng chỉ một lòng bày mưu tính kế vì nữ hiệp mà thôi, nữ hiệp không cần kích động, hơn nữa hai ta đều là nữ nhân, có gì mà ngại.
Tần Thường vẫn là da mặt mỏng, gương mặt đỏ hồng, nàng nói:
- Ta vẫn còn là khuê nữ.
Ngọc Kiều Kiều thầm nghĩ mình đã sớm nhìn ra, nàng nói:
- Vậy nam nhân mà tỷ đang nghĩ đến có phải là người khỏe mạnh, phương diện phòng the không có vấn đề gì chứ?
Tần Thường cả giận nói:
- Khỏe mạnh cực kỳ, hơn nữa lại là người có nương tử, một đêm làm việc đến tận hừng đông.
Tần Thường nói xong thì che miệng, nàng nói lời này giống như một kẻ chuyên xem lén người khác vậy.
Ngọc Kiều Kiều nhịn không được phải cười cười nói:
- Nữ hiệp đã điều tra rất rõ ràng, Kiều Kiều đã hiểu rồi.
- Hiểu cái gì? Vừa rồi ngươi không phải đã nói rất đơn giản thôi sao? Vì sao còn hỏi lung tung này nọ, mau nói cho ta biết.
Tần Thường thúc giục.
Ngọc Kiều Kiều nói:
- Nếu nữ hiệp trời sinh có tướng mạo, vóc người, có gương mặt đẹp, không bệnh tật, lại là khuê nữ, mà đối phương là một nam nhân khỏe mạnh, lại có nương tử, lại tinh thông chuyện phòng the, như vậy nữ hiệp nên dùng tiền vốn của chính mình.
- Dài dòng làm gì, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?
Tần Thường nóng vội nói.
- Nửa đêm, đêm dài người tĩnh, giống như tối nay, nữ hiệp tiến vào phòng, nói thẳng ra, trong thiên hạ có bao nhiêu đàn ông cự tuyệt được?
Ngọc Kiều Kiều cực kỳ hưng phấn, thường là nam nhân cướp nữ nhân, bây giờ có nữ nhân cướp nam nhân.
- Điều này không thể thực hiện được.
Tần Thường suy tư rồi nói.
- Không thể thực hiện được?
Ngọc Kiều Kiều không thể tin:
- Tỷ nói đùa gì vậy? Nửa đêm, đêm dài người tĩnh, có mỹ nữ đưa vào trong lòng, chuyện tốt như vậy mà không làm gì, như vậy nam nhân kia chắc chắn có bệnh.
Ngọc Kiều Kiều cảm thấy cực kỳ phẫn nộ vì Tần Thường dám nghi vấn phương án mình đưa ra.
- Người đó võ công cao hơn ta, hơn nữa mỗi ngày đều cùng ngủ với nương tử.
Tần Thường lo lắng nói.
Ngọc Kiều Kiều vui mừng nói:
- Như vậy thì tốt, tỷ giữ nương tử của hắn lại, ngụy trang làm nương tử của hắn, Kiều Kiều nghe nói trên giang hồ có thứ gì nhỉ, à, là điểm huyệt, chỉ cần điểm huyệt là người ta không thể nhúc nhích.
Tần Thường cười nhạt:
- Ngươi nghe ai nói hươu nói vượn vậy? Có cái gọi là điểm huyệt nhưng khong thần kỳ như vậy, điểm huyệt không phải lập tức bất động, thật ra chỉ làm đối phương ngất đi một lúc mà thôi.
Ngọc Kiều Kiều lại không quan tâm, nàng nói:
- Cũng là vậy thôi, chỉ cần nương tử của hắn bất động, như vậy tỷ có thể ngụy trang làm nương tử của hắn, nữ nhân thường giống nhau, tối lửa tắt đèn nhà ngói như nhà tranh, đến khi đó gạo nấu thành cơm, hắn có thể làm gì được? Chỉ cần tỷ không quan tâm đến danh phận thì việc này sẽ thành. Đây là ý nghĩa của câu nói "nam theo nữ cách một ngọn núi, nữ theo nam cách một tầng vải mỏng".
Ngọc Kiều Kiều dùng giọng ẩu tả nói, không chút khách khí.
- Không được, không được, ta nói công phu của hắn rất mạnh, ta còn chưa đi đến phòng thì hắn đã biết rồi, hơn nữa nương tử của hắn rất tốt, ta không ra tay được.
Tần Thường nói.
- Trước sợ sói, sau sợ hổ, như vậy sao có thể thành đại sự?
Ngọc Kiều Kiều nói, Tần Thường đã lâu chưa từng thấy có ai dám nói như vậy với mình, vì thế mà có chút ngây dại. Ngọc Kiều Kiều tiếp tục nói:
- Có câu nói tình trường như chiến trường, mềm lòng với kẻ địch chính là tự giết chết mình, đối đãi với kẻ địch nhất định phải tàn khốc vô tình mới được. Cái gì bình thường đối xử tốt với tỷ đều là giả, bây giờ tỷ còn chưa có nam nhân, đợi đến khi có nam nhân sẽ biết, một nữ nhân này và một nữ nhân khác cùng yêu một người nam nhân chỉ có chiến tranh mà thôi. Đừng tưởng rằng nương tử của tên nam nhân kia tốt với tỷ, chẳng qua chỉ là che giấu tốt mà thôi, ngàn vạn lần không được mềm lòng, ngàn vạn lần không nên tin, tất cả chỉ là giả tạo, chỉ có trên giường mới là chân thật.
Ngọc Kiều Kiều nói ra những lời trực tiếp làm Tần Thường rung động, Tần Thường dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn Ngọc Kiều Kiều, chẳng lẽ đây là cảnh giới cao thủ trong truyền thuyết.
- Ra tay phải có ba điều kiện cần, đó là nhanh, hung ác, cay độc.
Ngọc Kiều Kiều còn chưa nói xong:
- Trong thiên hạ không có nam nhân không thích nữ nhân, nữ nhân băng thanh ngọc thiết chẳng qua cũng chỉ dành cho nam nhân, nói cho cung cũng là cho nam nhân mà thôi, vì vậy lúc cần thì phải đưa ra. Kiều Kiều lấy kinh nghiệm ở trong thanh lâu nhiều năm mà nói một lời, đó là tuổi trẻ, tướng mạo đẹp, tư thái tốt, ba yếu tố đó đều có, sợ rằng khó thất bại.
- Vậy sao?
Tần Thường vẫn có chút nghi ngờ.
Ngọc Kiều Kiều có chút tức giận, nàng tiện tay mở một cái hộp nhỏ nói:
- Hừ, hôm nay xem như tỷ tỷ ta thâm hụt tiền, để xem thích thứ nào, tỷ tỷ tặng cho.
Ngọc Kiều Kiều mở hộp ra và bên trong có hơn mười bình nhỏ có dánh nhãn, Tần Thường nhìn Ngọc Kiều Kiều lấy từng bình nhỏ ra mà gương mặt và toàn thân không khỏi nóng lên.
Hạn Miêu Hỉ Vũ Lộ, Kiều Nhân Hỉ Xuân Tán,