Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 94 : Vây giết Hắc Bức...
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Sơn cốc yên tĩnh không một chút động tĩnh, một bóng đen xoay tròn giữa không trung rồi rơi xuống, sau lưng là một cặp cánh màu đen rất lớn giống như một con dơi khổng lồ. Bóng đen chậm rãi quan sát giữa không trung giống như chưa phát hiện ra điều gì, hai tay hắn thu lại và rơi xuống nhanh hơn, hắn đứng trong sơn cốc giống như đang suy tư về thứ gì đó.
Đám người trong sơn cốc cực kỳ kích động, đám Nguyệt Hổ công lực không đủ, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng đen kia, nhưng nhìn vào hình tượng thì có lẽ là không sai. Vân Quan Nguyệt cũng đứng hẳn lên, mọi người không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả ánh mắt tập trung lên người Trương Hắc Ngưu và Lộ Dao, đang muốn hỏi có hành động hay không?
"Hành động!"
Lộ Dao bày tỏ ý nghĩ của mình, một thân binh lập tức đưa tất cả các thùng vật phẩm đã chuẩn bị ra ngoài, đó là pháo hoa. Lửa lóe lên, ánh lửa bập bùng, một tiếng nổ cực lớn vang lên, một bông hoa ánh sáng bùng lên giữa không trung tạo nên những vầng hào quang chói mắt. Đây là tín hiệu khai hỏa hành động, đây vừa là tín hiệu lại vừa có tác dụng chiếu sáng. Hắc Bức Tạ Trường Sinh có khinh công quỷ dị, người này có thể nương theo bóng tối để biến mất không bóng dáng, mọi người vì đề phòng vấn đề này mà chuẩn bị pháo hoa, nếu là ban ngày thì sẽ không cần dùng.
Những địa điểm khác trong sơn cốc, khi thấy pháo hoa chiếu sáng bầu trời thì đám binh sĩ phụ trách giám thị lập tức đánh thức đám binh sĩ nghỉ ngơi, đồng thời cũng bắn một quả pháo hoa giống như vậy lên không trung. Tên lính mặt đen cũng bị gọi dựng dậy, tên đội trưởng vừa kêu lớn vừa để cho người bên cạnh liên tục bắn pháo hoa, cũng đốt đuốc chạy vội ra ngoài. Lúc này lửa bùng lên khắp trời, trên trời là pháo hoa, dưới đất là những đống lửa được thắp lên, chỉ sau khoảnh khắc mà đất trời đã rực sáng.
Vài chiếc lưới lớn dùng gân thú đan thành được phóng về phía bóng đen, lúc này bóng đen cũng lui một bước, quả nhiên có mai phục. Lúc này hai tay hắn vỗ mạnh tạo nên cuồng phong, những chiếc lưới lớn bị thổi văng, thân thể dần bay lên nương theo những luồng gió mà phóng lên trời. Lúc này không trung chợt sáng ngời, trong núi rừng truyền ra những âm thanh vút vút, rõ ràng là hỏa tiễn xuất kích. Thân hình bóng đen chợt khựng lại, hắn xoay tròn, chân khí mạnh mẽ tập trung vào hai cánh, một luồng gió lốc cực mạnh chợt thổi tắt ánh lửa trên những mũi tên, những múi tên cũng bị gió cuốn xuống đất.
- Vụt!
Những mũi tên nhọn từ bốn phương tám hướng liên tục phóng đến, cũng có nhiều chiếc lưới lớn úp lại, dây thừng cũng quét tới. Chung quanh chợt vang lên những âm thanh di động, cũng không biết có bao nhiêu người mai phục sẵn. Bóng đen thầm kêu khổ, vài lần bay lên bị ép xuống, cách đó không xa vang lên những âm thanh cao thủ dùng chân khí hộ thể và chạy về phía hắn, điều này làm hắn kinh hoàng, người tới rõ ràng là cao thủ không kém mình.
Không có bất kỳ ai tiếp cận được bóng đen, tất cả mọi thứ như tên, lưới, búa, dây thừng đều không có hy vọng giết chết hắn, chẳng qua chỉ không thể cho hắn bay lên mà thôi.
Bóng đen nổi giận, hai tay co lại trước ngực rồi ôm chặt lại, sau đó hai tay vung ra, khinh công của hắn là cực cao, hắn chợt phóng về phía trước với tốc độ cực nhanh, đám người vây công không còn thấy được hành tung của hắn nhưng lại thấy những ảo ảnh nhàn nhạt còn giữ lại tại chỗ. Lúc này bóng đen phóng vào trong đám binh sĩ, cũng không biết hắn dùng vũ khí gì, chỉ thấy hắn sang trái sang phải, giữa đám lính chợt bùng lên máu tanh, giống như sơn dương gặp phải đồ tể, giống như một mũi tên màu đen cực kỳ sắc bén, những chỗ nào hắn phóng qua đều không ai đứng vững.
- Tất cả bò xuống cho ta.
Một âm thanh vang lên, chính là tên đội trưởng kêu lớn, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là kéo dài chút thời gian mà thôi, cũng không phải là ngăn cản. Nguyệt Hổ đã từng hạ lệnh, để bọn họ dùng đủ mọi vũ khí để vây khốn đối phương, nếu cận chiến thì không cần liều mạng, có thể bỏ chạy để giảm bớt thương vong. Tên đội trưởng kia nhớ rất rõ ràng, hắn hét lên một tiếng bò xuống, vì vậy mà tất cả binh sĩ bò xuống đất. Bóng đen nhìn về phía tên đội trưởng, ngay sau đó lại lao đến như chớp. Tên đội trưởng cũng lập tức lăn mười tám vòng, ngay sau đó đã biến mất không còn tung tích. Bóng đen nhìn đám binh sĩ nằm xuống đất, hắn mơ hồ cảm thấy cao thủ đang truy kích sau lưng, hắn sao có thể lãng phí thời gian ở đây? Vì vậy hắn lập tức lóe người xông ra ngoài.
Vừa ra khỏi cánh rừng thì trên trời có một mảng mưa đen xối xuống, bóng đen cũng không dám lãng phí chân khí, hắn mạnh mẽ rút lui. Tất nhiên tên thương lập tức xối xuống vị trí vừa rồi của hắn như thác lũ, đại thụ bị bắn thủng, đá bị đánh nứt, hắn thấy tất cả đều là thương dài trên ba thước thì cực kỳ hoảng sợ, đây là lần đầu tiên hắn bị quân đội vây quanh, so với lúc bị giang hồ vây công là khác biệt rất lớn. Đám người này được huấn luyện cực kỳ nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa tất cả đều dùng vũ khí tầm xa trong quân, dùng quân trận tấn công, lực lượng của mọi người tập trung thành một khối, dù hắn là một cao thủ cũng cực kỳ khốn đốn.
Hậu Bạch Y, Trần Đạo Đồng, Vân Quan Nguyệt cũng không đuổi theo sát nút, chỉ là bao quanh đối phương, trước tiên dùng binh sĩ mài bớt nhuệ khí của bóng đen, hơn nữa nếu mình tạo nên hỗn chiến cũng không giải quyết được ngay, đám binh sĩ chung quanh lại sợ ném chuột vỡ bình, như vậy sẽ rất gượng ép.
Trương Hắc Ngưu không ra tay, có ba đại cao thủ kia thì quá đủ. Nguyệt Hổ thì đứng ở bên cạnh thuận tiện chỉ huy, đồng thời cũng vì vấn đề an toàn mà hắn liên tục cho quân bắn pháo hoa, điều động quân đội vây quanh bóng đen kia một vòng chật như nêm.
Trương Hắc Ngưu đứng ở chỗ cao dùng thị giác vượt xa người thường nhìn bóng đen, thầm nghĩ võ