Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 100 : Hồng Phấn tiến công....
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Sau đó là phần luận công ban thưởng, tất cả đều vui vẻ, nhưng lần này động tĩnh quá lớn, trong giang hồ, trong Đại Thu quốc đều vang đại danh Hán Cô thành. Lần này chuyện Hậu Bạch Y và Hắc Bức Tạ Trường Sinh giao thủ trên không, chuyện Hậu Bạch Y và Hán Cô thành cũng được truyền ra ngoài, sau đó công danh bắt giữ thập đại cao thủ hắc đạo Hắc Bức Tạ Trường Sinh đều dồn cho Hậu Bạch Y, vì thế mà danh tiếng của Hậu Bạch Y chợt lên như diều gặp gió, hắn trở thành một nhân vật hắc đạo cực kỳ nổi danh. Điều này làm cho cao thủ hắc đạo ồn ào chạy đến vùng phụ cận, làm người ta sinh ra cảm giác sao vây quanh trăng.
Tạ Trường Sinh không đợi thương thế khỏi hẳn mà rời khỏi Hán Cô thành, thủ hạ là một đội quân tinh nhuệ của Hậu Bạch Y. Cuối cùng hắn cũng biết người đánh mình bị thương là ai, là Tần Thường, xinh đẹp như hoa, thanh tú thanh nhã nhưng thật sự hung tàn, tàn nhẫn độc ác, đó là lời bình của Tạ Trường Sinh cho Tần Thường, người khác không thể biết.
Trải qua vô số lần do dự, cuối cùng Tần Thường cũng lấy dũng khí, hôm nay lại lén học tập kiệt tác của vị đại sư, lén thay đổi nội y, cảm giác lụa mỏng bao phủ cơ thể, cực kỳ thoải mái dịu dàng. Nhưng nội y phủ lên ba điểm quan trọng của cơ thể, cảm giác gợi cảm mê người làm nàng thấy khó chịu, hơn nữa nàng còn chọn một lọ xuân dược cực phẩm nhét vào trong ngực.
Tần Thường đi về phía phòng bếp, nàng không quan tâm đến đám người chung quanh. Lúc này trong phủ có một truyền thuyết rất mơ hồ, nói là Tần Thường mỗi khi đêm đến thường có lực lượng cực mạnh, cực kỳ tàn nhẫn cuồng bạo, gặp người là giết, gặp nhà sẽ đánh nát, ngay cả Hắc Bức Tạ Trường Sinh không cẩn thận còn bị nàng đánh cho bán thân bất toại, vì vậy dù là ai thấy nàng cũng vô thức tránh né.
Những người này có chuyện gì xảy ra? Tâm tình của Tần Thường khá tốt, nàng vừa có được hai món bảo bối, một cái khiên nhỏ nhỏ, một cây nhiễm kiếm màu hồng sắc, cũng vì có tâm ý như vậy mà nàng mới quyết định áp dụng kế hoạch của mình. Nàng đi đến phòng bếp, bên trong là những dụng cụ mà nàng thường xuyên sử dụng. Lúc này nàng tỉ mỉ nấu một chén canh Ngân Nhĩ, sau đó tìm một chỗ trống mà bỏ vào chút phụ liệu, là một món xuân dược mà Ngọc Kiều Kiều lớn tiếng đề cử.
Tần Thường khẽ đậy nắp cẩn thận, sau đó bưng chén canh đi về phía thư phòng Trương Hắc Ngưu. Ai cũng nói chuyện này nhất định phải làm vào buổi tối, nhưng sau khi Tần Thường nhiều lần nghiên cứu và tham khảo, lại trải qua một loạt những luận chứng đáng giá, nàng cho rằng ban ngày cũng không sao. Ai bảo mỗi tối Tú Nương đều quấn lấy Trương Hắc Ngưu, nàng chẳng có được chút cơ hội nào.
Dựa theo thường lệ thì Tú Nương và ba người Tiểu Thanh đi luyện võ, trong thư phòng chỉ còn lại Trương Hắc Ngưu và Trần Đạo Đồng, lúc này không có ai, nàng có thể thừa dịp mà vào. Trên mặt nàng chợt bùng lên vẻ xuân tình khó nhịn, vòng eo vặn vẹo, cực kỳ kiều diễm mê người làm đám thân vệ đi qua bên cạnh cảm thấy thần hồn điên đảo.
- Ông chủ Trương có bên trong không?
Tần Thường nũng nịu hỏi thân vệ canh cửa, tên thân vệ này thấy Tần Thường từ xa đã run lên, bây giờ càng thêm run rẩy. Nàng tuy đẹp nhưng bọn họ đều đã được nghe truyền thuyết kia, bọn họ sợ nàng nổi giận, Hắc Bức có thể chịu được nhưng bọn họ sẽ khó thể thoát thân.
- Có!
Một thân vệ trả lời:
- Tần cô nương có chuyện gì sao?
- Có làm một chén canh Ngân Nhĩ, đặc biệt muốn cho ông chủ Trương nếm thử.
Tần Thường cười đến mức mê người, điều này làm tên thân vệ cực kỳ sợ hãi.
- Mời!
Tên thân vệ vội vàng tránh ra xa.
Tần Thường lắc eo đi vào bên trong, từ trên xuống dưới cực kỳ xinh đẹp gợi cảm, đường cong chập chờn, eo nhỏ mông đầy đặn, phong tình vô hạn. Nhưng tên thân vệ nhìn bóng lưng của nàng mà thầm than một tiếng, mỹ nhân kia sợ rằng chỉ có Trương Hắc Ngưu mới chịu đựng được.
Một bóng người ngẫu nhiên đi qua và phát hiện bóng lưng cực kỳ kiều diễm của Tần Thường, vì thế cặp mắt chợt xiết chặt rồi đi đến, đó chính là Phong Linh Hương với vẻ mặt băng lạnh. Nàng thầm nghĩ đây không phải là Tần Thường sao? Cô ta đến đây làm gì?
Phong Linh Hương mặc một bộ bạch y, dù có tuổi nhưng bảo dưỡng tốt nên nhìn không có vẻ lớn hơn Nguyệt Như vài tuổi, thân thể đầy đặn mê người lại tuyệt đối không nằm dưới Tú Nương, nhưng lúc này gương mặt hơi kéo căng, cặp mắt híp lại như dao nhỏ.
- Nàng ta đến đây làm gì?
Phong Linh Hương hỏi một trong những thân vệ.
Đám thân vệ không có gì giấu diếm:
- Tần cô nương đến đưa đồ ăn cho đại nhân.
- Đồ ăn gì?
Phong Linh Hương kỳ quái hỏi.
- Canh Ngân Nhĩ.
Tên thân vệ nói.
- Ta vào xem.
Phong Linh Hương đi vào bên trong, cũng không ai ngăn cản, nàng lắc mình đi vào.
Tần Thường liên tục tự suy nghĩ đến từng chi tiết, hàng lang không dài nên nàng nhanh chóng đến gần, nàng cảm thấy thứ gì cũng phải có lúc kết thúc, vì vậy khẽ gõ cửa nói:
- Ông chủ Trương, ta là Thường Nhi.
- Vào đi.
Âm thanh của Trương Hắc Ngưu vang lên.
Cửa khẽ mở phát ra một tiếng két, Tần Thường đi vào, sau đó cẩn thận khép cửa lại. Trương Hắc Ngưu ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, giống như cảm thấy kỳ quái vì sao lại đến đây, Trần Đạo Đồng lại có vẻ như một tên đầu gỗ.
Tần Thường đi đến, cố gắng ưỡn ngực, hóp eo, cặp mông lay động, hoàn toàn không giống nàng lúc bình thường. Trương Hắc Ngưu nhìn thấy vậy thì kỳ quái hỏi:
- Thế nào? Tần cô nương không khỏe à? Sao bộ dạng kỳ quái như vậy?
Vẻ mặt Tần Thường chợt biến đổi, có chút vặn vẹo, nàng nói:
- Không có gì, chẳng lẽ ông chủ Trương không thấy ta rất đẹp sao?
Trương Hắc Ngưu nói:
- Sao? Nhưng Tần cô nương tu luyện võ học gì đó mà chân khí bây giờ rất khác biệt, so với trước đó càng hữu hiệu hơn, hơn nữa uy lực lại tăng lên trên diện rộng.
Trương Hắc Ngưu là nhân vật thế nào, chỉ cần liếc mắt đã có thể thấy biến hóa của Tần Thường.
Tần Thường mỉm cười nói:
- Đây cũng là phúc của ông chủ Trương, vì thế mà Tần Thường mới làm chén canh