Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 103 : Binh pháp, toán thuật..
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Lộ Dao dùng ánh mắt kỳ quái, khó hiểu và thất vọng nhìn Vân Quan Nguyệt. Lão thầm nghĩ đây là có chuyện gì? Vì đây là thứ mà lão không ủng hộ, xuất thân của lão quyết định cách nhìn với vấn đề này, vì xuất thân của con người quyết định tất cả. Lão cho rằng nhiều thứ người bình thường không nên học, võ công coi như một phần, nhưng binh pháp và toán thuật thì tuyệt đối không thể coi là thứ cần phổ cập. Đây rõ ràng là một môn vũ khí cực mạnh lũng đoạn quyền lực trong tay người thống trị, bình dân nhất định phải là kẻ ngu muội, tu tập võ học thì sẽ tàn nhẫn đấu tranh, nhiễu loạn trật tự xã hội. Nhưng lão không sợ điều này, vì như vậy sẽ càng làm cho đám người kia ngu muội, dù có phiền toái nhưng điều đó là không lớn.
Binh pháp và toán thuật lại khác, binh pháp làm cho con người trở nên tràn ngập trí tuệ, mà toán thuật lại làm cho người ta thông minh, đây là điều mà tầng lớp thống trị cực kỳ chán ghét. Dân chúng nếu tràn đầy trí tuệ và thông minh thì sẽ cực kỳ khó quản lý, những thứ này chỉ có thể để cho tầng lớp thống trị lũng đoạn mà không nên phổ cập cho dân chúng. Còn những thứ như trồng trọt hay nuôi ngựa mà Trương Hắc Ngưu đã nói cũng làm cho Lộ Dao cảm thấy khó tưởng, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy điều này là cần thiết, như vậy dù sao cũng có thể gia tăng sản xuất, đẩy mạnh thực lực của mình.
Lộ Dao nói:
- Binh pháp và toán thuật là không được.
Lộ Dao biểu đạt ý kiến của mình cực kỳ trực tiếp.
- Nhưng Nguyệt mỗ cảm thấy như vậy là rất tốt.
Nguyệt Hổ lại nói:
- Như vậy chúng ta có thể bồi dưỡng nhân tài, lúc này Hán Cô đang thiếu những người như vậy.
- Nói rất đúng, nhưng những thứ như trồng trọt kia cũng không cần, Sơn mỗ cho rằng sẽ không có người học.
Sơn Vạn Trọng tỏ ra tán thành, bây giờ nhân tài rất thiếu hụt, vũ lực của binh sĩ tuy mạnh nhưng đầu óc lại kém, mà chiến tranh không phải chỉ là vũ lực, quan trọng hơn là đầu óc. Bây giờ nếu soi thật kỹ binh lính Hán Cô và thậm chí là cả cánh quân sơn tặc của Hậu Bạch Y, cũng không có người nào thích hợp vị trí quan chỉ huy.
Nguyệt Hổ cũng không được, tuy hắn có năng lực nhưng một ngàn người chính là năng lực của hắn, hắn không có cái nhìn đại cục của một người thật sự có xuất thân là tướng lãnh, hắn chẳng qua chỉ vừa đi vừa học mà thôi.
Tống Bình Hòa cũng không được, dù hắn là tướng quân nhưng so ra còn chưa bằng Nguyệt Hổ, hắn không quá tinh thông luyện binh và chỉ huy, tuy luyện binh có tính chất chỉnh tề nhưng không linh hoạt. Mà Sơn Vạn Trọng cũng không muốn nói đến Lý Vịnh.
Hậu Bạch Y chỉ thuần túy là tác phong sơn tặc, chỉ là binh mã mạnh mẽ, có kinh nghiệm sát phạt chiến trường, thuộc hạ linh hoạt cơ động, chiến pháp càng cùng loại với các dân tộc thảo nguyên phương bắc, không cần cố gắng chỉ huy cũng biết mình nên làm thế nào. Hậu Bạch Y không cần quá hao tâm tổn trí, vì vậy mà sức chiến đấu của các cánh quân là rất mạnh, nếu chỉ là một cánh quân không thay đổi thì hắn trăm chiến trăm bại.
Trương Hắc Ngưu chợt lóe lên linh quang, nhưng trước nay ý nghĩ chiến tranh của hắn chẳng qua chỉ là xông qua vạn quân lấy thủ cấp thượng tướng của đối phương, không cụ thể biết rõ vấn đề chỉ huy, chỉ nghĩ rằng để binh lính xông lên là được.
Đám người trong quân đứng lên phát biểu ý kiến, nhiều kẻ đồng ý, nhưng rõ ràng trong đó không có chuyện của Hậu Bạch Y, vì vậy hắn đến đây nhưng không nói lời nào.
Lộ Dao vô tình cảm thấy có chút đơn độc, nội chính đã đủ ép lên người lão, Lý Vịnh dù đứng dưới tay hỗ trợ nhưng nói một cách nghiêm khắc thì cũng là người trong hệ thống quân đội. Lão quan sát mọi người rồi nói:
- Chư vị cho rằng như vậy sao?
- Lộ tiên sinh có giải thích gì không?
Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lộ Dao, nếu so sánh với dĩ vãng thì bây giờ lão rất hay phản đối.
- Trương lão đệ cũng biết đấy, vì sao lãnh thổ Đại Thu quốc chúng ta bao la, các ngành nghề phồn vinh nhưng không có lão sư binh pháp và toán thuật?
Lộ Dao hỏi, mọi người nào có biết được, vì vậy tỏ ra khó hiểu.
Lí Thập Di kỳ quái nói:
- Đại Thu quốc giương văn ức võ, không dạy binh pháp cũng chẳng có gì kỳ quái, toán thuật lại là nghiệp của tiên nhân, không có lão sư cũng là bình thường, lộ tiên sinh có giải thích đặc biệt gì sao?
Lộ Dao nói:
- Lý đại hiệp chỉ biết bề ngoài, lại không biết thâm ý bên trong.
Lí Thập Di nói:
- Lộ tiên sinh không cần khách khí, cứ gọi ta một tiếng lão Lý là được, không biết Lộ tiên sinh nói thâm ý bên trong là ý gì?
Moi người tỏ ra kỳ quái.
Lộ Dao cười cười nói:
- Lộ mỗ nói lời đại bất kính, chư vị cũng biết Đại Thu quốc khai quốc dựa vào thứ gì chứ?
Dù sao cũng là xuất thân danh môn, đã hưởng thụ sự cung phụng của Đại Thu quốc, Vân Quan Nguyệt khẽ chắp tay về phía kinh thành nói:
- Tất nhiên là hoàng đế khai quốc của Đại Thu quốc chúng ta có ánh mắt rộng lớn, hùng tài thao lược, trí tuệ khoáng đạt, văn võ toàn tài, thấu hiểu lòng người, được hiền tài tứ phương hỗ trợ, vì vậy mới thành lập nên Đại Thu quốc hôm nay.
Lộ Dao cười cổ quái nói:
- Nói rất hay, nhưng đây chỉ là những lời tán thưởng của hậu nhân mà thôi, người khai sáng một cơ nghiệp được kẻ khác vẻ vời như vậy cũng là điều bình thường, thực tế chỉ là hai chữ mà thôi.
Mọi người chấn động, Vân Quan Nguyệt nói:
- Ngươi nói gì?
Lộ Dao nói:
- Binh và tiền.
Vân Quan Nguyệt chấn động, hắn hiểu rõ ý nghĩ của lộ dao, hoàng đế khai quốc năm xưa có xuất thân cực kỳ hèn mọn, cũng không được coi trọng, thủ hạ không mạnh, không đủ lương nên an phận lui về một phương, sau này mới thực hiện chiến lược ở xa để mở rộng địa bàn của mình. Người này không tiếc khi khúm núm trước mặt kẻ địch hùng mạnh, cố gắng tìm kiếm cơ hội phát triển, cố gắng tranh thủ thời gian, tăng mạnh phòng bị quân sự, cũng cố sĩ tốt, chiêu mộ nhân tài, huấn luyện binh lính, phát triển sản xuất, dự trữ lương thực, tăng cường kinh thành. Tất nhiên hắn không dám bộc lộ ra dã tâm của mình, chỉ chậm rãi phát triển ra khắp tứ phương, cuối cùng tích góp được một lực lượng cực mạnh, hủy diệt một lượng lớn kẻ địch. Tuy những hành động có rất nhiều kỹ xảo nhưng chẳng qua chỉ dựa vào quân