Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 128 : Chuyện cũ
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
- “Đinh”, một tiếng, trường kiếm vạch lên thân cây họa kích làm tóe ra một trận hoa lửa, thì ra họa kích trong tay Sính Ánh là do cương thiết rèn thành, thân hình nàng vẫn không ngừng xông về phía trước, hai tay đổi vị trí nhanh như chớp cầm chéo thanh họa kích, hai chân trụ vững rồi chợt xoay tròn họa kích làm thanh trường kiếm của Triệu Nhất Hợp bắn ra, họa kích ở trong tay Sính Ánh nháy mắt hoa lên một vòng tròn, uy lực càng tăng sau khi có thêm lực ly tâm gia tốc. Trường kiếm của Triệu Nhất Hợp lúc này bị chao đi, thân hình nghiêng sang một bên, mắt thấy họa kích quét ngang đến không thể tránh được, Triệu Nhất Hợp chỉ có thể chỉ có thể dẫm mạnh chân dồn lực ra trường kiếm, nghênh đón lưỡi đao hình trăng khuyết trên cây họa kích đang chém tới.
Trương Hắc Ngưu khẽ lắc đầu, mặc dù Triệu Nhất Hợp so sánh với trước kia đã là một trời một vực, trên chiến trận cũng dũng mãnh cường hãn nhưng để so chiêu với cao thủ chân chính vẫn còn lực bất tòng tâm, Sính Ánh thân thủ cao cường, hiếm thấy trong hàng nữ lưu, Triệu Nhất Hợp không phải là đối thủ.
Trong đại sảnh vang lên một hồi thanh âm ma sát chói tai của kim loại cực kỳ khó chịu, Sính Ánh sử họa kích cực kỳ xảo diệu, trong nháy mắt khi họa kích va chạm với trường kiếm thì chợt vận thêm chân khí cường đại khiến cánh tay Triệu Nhất Hợp ê ẩm lùi lại liên tiếp, hai chân Sính Ánh lần lượt phát lực, quán chú chân khí vào hai tay múa thanh họa kích như gió cuốn. Vốn thanh họa kích trong tay nàng không phải là vật phàm, còn trường kiếm của Triệu Nhất Hợp chỉ là vũ khí chế tạo dùng trong quân, chỉ thấy cổ tay y chợt hẫng rồi thanh trường kiếm gãy lìa, cũng may y còn kịp phản ứng lăn sang một bên.
Mũi kích trên không trung chợt lóe rồi đâm xuống mặt đất, lưỡi đao hình trăng khuyết cắm phập chỉ cách cổ của Triệu Nhất Hợp một đường tơ, chất thép lạnh lẽo áp vào da thịt y, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, tựa hồ rất quen thuộc với Triệu Nhất Hợp.
- Bệnh cũ đánh không lại thì lăn ra đất của ngươi vẫn không đổi!
Sính Ánh lạnh lùng, họa kích cầm vững vàng trong tay, quát lên:
- Chỉ cần ta đem họa kích nhẹ nhàng nhấn xuống một cái thì đầu chó của ngươi lập tức đứt lìa ở đây!
- Sính Ánh không nên!
Thành chủ đứng lên.
Đám người Trương Hắc Ngưu cũng bật cả dậy, tất cả trong sảnh đều thất kinh, chẳng lẽ nơi đây sẽ phải máu tươi phun trào.
- Tên cẩu tặc ngươi còn có lời gì muốn nói?
Sính Ánh hỏi Triệu Nhất Hợp đang bị chế trụ.
- Không! Đừng có giết ta! Sư muội......
Triệu Nhất Hợp chợt kêu lên, bộ dạng khác hẳn lúc trở thành thần tử binh, dường như đã trở lại là Triệu Nhất Hợp lúc trước.
- Cho ta một lý do không giết ngươi?
Sính Ánh lạnh giọng nói, cánh tay nắm họa kích nổi rõ gân xanh.
- Ngày đó là ta hồ đồ...... Mới......
Triệu Nhất Hợp chìm ngập trong hồi ức, không ngờ vào lúc này nó lại hiện ra. Trương Hắc Ngưu lại ngồi trở xuống vì hắn bất chợt cảm thấy sát khí của Sính Ánh biến mất, mặc dù không biết tại sao nhưng biết tính mạng của Triệu Nhất Hợp sẽ gặp khôn gặp nguy hiểm.
- Cháu gái, cháu có bá bá một lần mặt mũi đi, mau buông Triệu tướng quân ra!
Thành chủ ở phía trên cầu xin, Sính Ánh không hề để ý, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, hướng Trương Hắc Ngưu nói:
- Trương tướng quân, tiểu nữ có một thỉnh cầu, mong rằng Trương tướng quân có thể chấp thuận!
- Xin cứ nói!
Trương Hắc Ngưu nói.
- Tiểu nữ xin mượn vị Triệu tướng quân này chốc lát, tiểu nữ muốn nói một chút chuyện cũ!
Sính Ánh nói hết sức dứt khoát.
Trương Hắc Ngưu cẩn thận nhìn Sính Ánh một cái, tựa hồ cảm giác Sính Ánh thật sự không có sát ý, gật đầu:
- Dẫn y đi đi!
- Trương tướng quân!
Thành chủ cả kinh.
- Đa tạ!
Sính Ánh hung hăng đá Triệu Nhất Hợp một cước, thu lại họa kích, Triệu Nhất Hợp lồm cồm bò dậy, tựa hồ biến đổi thành một người khác, tuy vẫn còn tràn đầy sợ hãi với Sính Ánh nhưng khí tức thần tử binh mà Trương Hắc Ngưu ban cho vẫn được bảo lưu.
- Đại nhân...... Mạt tướng đi một chút sẽ trở lại!
Triệu Nhất Hợp thi lễ với Trương Hắc Ngưu, lại bị Sính Ánh thúc họa kích vào lưng:
- Đừng dài dòng, mau theo ta đi tính toán món nợ giữa hai chúng ta!
Triệu Nhất Hợp ngoan ngoãn đi theo Sính Ánh, để lại đám người Trương Hắc Ngưu ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
- Cháu gái, ngàn vạn lần không nên dính vào!
Phía sau thành chủ lớn tiếng dặn dò.
- Biết rồi!
Sính Ánh lớn tiếng đáp ứng, kéo theo cả hài tử cùng đi.
- Thật là một nữ trung hào kiệt hào sảng oai hùng !
Bạch Kim Nguyệt thở dài nói.
Trương Hắc Ngưu nhìn sang thành chủ:
- Chuyện đã như vậy thì cũng không cần giấu diếm, đem kể hết cho chúng ta biết!
Vân Quan Nguyệt, Bạch Kim Nguyệt, Chu Bất Đồng cũng rất hiếu kỳ, mặc dù chuyện này không có quan hệ gì với mình nhưng tò mò là thiên tính của người.
- Một lời khó nói hết, tuy nhiên nơi này không tiện nói chuyện!
Thành chủ nói tiếp:
- Trương tướng quân cùng với chư vị nếu có hứng thú thì mời theo bản thành
Vào trong phòng nói chuyện!
Mọi người gật đầu, nơi này đúng là không phải là chỗ nói chuyện nên cùng đi theo sau thành chủ đi vào phòng nghị sự phía sau, đây là nơi bí mật mà thành chủ đặc biệt tiếp đãi một vài nhân vật trọng yếu, hơn nữa hoàn cảnh không tệ, mọi người phân loại mà ngồi.
- Chuyện này nói thì dài......
Thành chủ suy tư một chút:
- Trương tướng quân có thể cũng để ý, tại sao Thiên Tây Thành vào trong lúc chiến đấu quan trọng mà chỉ có bản thành chủ xuất hiện còn lại không thấy chủ trì quân sự thủ thành?
Trương Hắc Ngưu thật ra cũng không kỳ quái, cũng không để ý, trước đó hắn theo kinh nghiệm ở Hán Cô mà xem thì thủ thành sẽ không có vấn đề gì nhưng bây giờ thành chủ Thiên Tây Thành tham dự thủ thành mà không bỏ chạy mới