“Còn không mau cởi dây thừng! Thả tao về nhà!” Lục Cảnh Điềm hung hãn, cố gắng hù dọa bọn cậu.
Vân Thiên Hữu nghe vậy chỉ mỉm cười: “Trò chơi còn chưa kết thúc, cớ sao lại thả cô ra chứ?”
Giọng nói chững chạc, lời nói lạnh lẽo, Cảnh Điềm lập tức bị choáng váng.
“Hai tên tiểu quỷ chúng mày làm càn, cẩn thận tao nói cho cha chúng mày.”
“A!”
Vân Thiên Hữu lạnh lùng chế giễu một tiếng, bỗng dưng, ung dung thong thả nói: “Được thôi, cô đi nói đi.”
Lục Cảnh Điềm ngẩn người: “Mày không sợ cha mày đánh nát mông mày?”
Cô ta tất nhiên không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, bởi vậy, càng ngày càng mù mờ.
Hai thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì.
“Tiểu Dịch Thần, cô ta có tâm địa xấu xa không?” Vân Thiên Hữu bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi.
Tiểu Dịch Thần căm hận nói: “Quá buồn nôn thì đúng hơn!”
Ngưng một chút, cậu bổ sung thêm một câu: “Bắt nạt mẹ chúng ta, tội ác tày trời.”
Rốt cuộc cũng dùng đúng một câu thành ngữ.
Nhưng cái này không phải là trọng điểm.
Mà trọng điểm ở đây chính là trong con mắt của Tiểu Dịch Thần chứa đầy sát khí, không hề che đậy.
Lục Cảnh Điềm bị ánh mắt của cậu dọa sợ rồi: “Bọn mày rốt cuộc muốn làm gì hả?”
“Nhờ cô ban tặng mà trên người mẹ tôi tổng cộng có ba mươi hai vết thương, ngày hôm nay, tôi xin trả gấp bội!”
Tiểu Dịch Thần nói xong, tiến lên phía trước, túm chặt tóc của Lục Cảnh Điềm.
Trước kia, cậu cực kì khinh bỉ loại hành vi túm tóc người khác như thế này.
Nhưng mà em trai đã nói, phải dùng gậy ông đập lưng ông.
Mẹ bị cưỡng ép mà mất đi một đoạn tóc dài, như vậy, cậu cũng không phải hạ thủ lưu tình.
Cũng phải cho người phụ nữ xấu xa này nếm thử cảm giác bị cắt trọc đầu là như thế nào!
Da đầu đau nhức, Lục Cảnh Điềm đau đến mức kêu to lên: “A a a ----- bọn mày rốt cuộc muốn làm gì! Buông tao ra! Đau quá!”
Tiểu Dịch Thần không nói nhảm nhiều, túm lấy mái tóc của cô ta rồi ném cô ta xuống đất.
Lục Cảnh Điềm cũng không biết một đứa trẻ thì lấy đâu ra sức lực lớn đến như vậy, cô ta cũng phải hơn 100 cân, vậy mà cậu cũng dễ dàng nhấc lên được.
(1 cân (theo đơn vị lo đường của TQ) = 1/2kg).
“Bọn mày làm gì vậy?” Lục Cảnh Điềm thét to, tiếng kêu chói tai chấn động cả căn phòng.
“Thật ồn ào.” Vân Thiên Hữu căm ghét nhíu
mày.
Lý Đông Cường lập tức giác ngộ, tiến lên bịt kín miệng cô ta.
Tiểu Dịch Thần oán hận nói: “Người phụ nữ xấu xa, cô cũng biết đau à! Nhưng tôi xem cô lúc bắt nạt mẹ tôi, hung dữ lắm cơ mà, đánh không nương tay cơ mà!”
Lục Cảnh Điềm vẫn cứ a a a kêu to, dường như đã biết được, hai thằng nhóc này chính là muốn trả thù, giờ đây, cô ta mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Tiểu Dịch Thần đang muốn ra tay, khi nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi, đầy oán giận của Lục Cảnh Điềm, cậu vô cùng khó chịu.
Cậu bỗng nhiên đấm một phát, trở lại chỗ cũ bên cạnh Hữu Hữu, quệt miệng, vẻ mặt khó chịu, bực tức.
“Sao vậy?” Hữu Hữu liếc liếc cô ta.
“Buồn nôn, sợ bẩn tay.” Tiểu Dịch Thần nhíu đôi lông mày, “Hơn nữa, nếu như anh mà động thủ thì chắc chắn xương cô ta sẽ gãy.”
Câu này quả thực không sai.
Một đấm của Tiểu Dịch Thần, có thể so với tám phần mười sức lực của đàn ông trưởng thành.
Quá bạo lực.
Hai mươi mấy cú đấm mà giáng xuống thì kiểu gì Lục Cảnh Điềm cũng phải gãy mấy cái xương.
Huống chi, cậu là đàn ông, đàn ông đánh phụ nữ thì thật không phong độ.
Cậu không muốn như Tống Vân Tích đến cả một chút phong độ cũng không có.
Lục Cảnh Điềm thấy Tiểu Dịch Thần không ra tay, thở phào nhẹ nhõm, chưa gì đã thấy Vân Thiên Hữu nhìn Lý Đông Cường rồi nói: “Ông trực tiếp ra tay đi!”
Con mắt của Lục Cảnh Điềm trừng lớn, không biết cái gì đang chờ đón cô ta, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Vân Thiên Hữu giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, nói với Lý Đông Cường: “ Tôi ở ngoài cửa chờ ông.”
Việt