Lục Bác Thịnh nổi cơn thịnh nộ, khiến Lục Cảnh Điềm vừa giận dữ và xấu hổ lại vừa oan ức, cô ta xoa mặt, môi run cầm cập, từng giọt nước mắt như ngọc trai trên gương mặt tái nhợt không ngừng lăn xuống, quả thực làm cho người ta đau lòng!
Lục Bác Thịnh nhìn dáng vẻ nhếch nhác và tiều tụy của cô ta, trái tim bỗng nhiên miễn cưỡng đau lên.
Đưa tay, muốn đỡ cô ta dậy.
Lục Cảnh Điềm lại tránh né động tác của ông ta, ngấm ngầm chịu đựng một bụng oan ức, từ trên mặt đất ngồi dậy, cũng không quay đầu lại chạy lên lâu.
"Ầm", tiếng đóng cửa vang vọng.
Lục Bác Thịnh cúi đầu nhìn lòng bàn tay đau rát của mình, lúc nãy ông ta thẹn quá thành giận, sức lực trên tay cũng không nhỏ.
Cũng là do giận dữ nhất thời, nên tát một cái.
Bây giờ lại vô cùng hối hận.
Lục Bác Thịnh lên lầu, đi tới phòng Lục Cảnh Điềm, nghe được tiếng khóc từ trong phòng truyền đến.
Sau khi lo lắng, ông ta gõ cửa, tiếng khóc lại im bặt.
"Điềm Điềm, là cha sai rồi, cha không nên đánh con... Mở cửa, nói chuyện với cha một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có được hay không?"
"Không cần lo cho tôi! Ông đi đi, ông đi đi!" Lục Cảnh Điềm khóc nói.
Lục Bác Thịnh nhíu mày, trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng mà Lục Cảnh Điềm lại trốn tránh không chịu đề cập với ông ta, Lục Bác Thịnh chỉ có thể thở dài.
Nếu chuyện đã xảy ra, cũng không nên truy cứu đến tột cùng đã xảy ra thế nào.
Trước mắt, đợi sau khi cô ta bình tĩnh chút, ông ta lại cẩn thận vặn hỏi chuyện này!
Tiếng bước chân Lục Bác Thịnh dần dần đi xa.
Lúc này Lục Cảnh Điềm mới khóc rống lên.
Đi vào trong phòng tắm, cô ta một lần lại một lần tẩy rửa thân thể của chính mình, nhưng mà cho dù tắm gội bao nhiêu lần, tàn nhẫn lau chùi, dường như muốn vặn ra một lớp da, nhưng cô ta vẫn cảm thấy, cơ thể rất dơ bẩn, tắm mãi không sạch!
Thế là, lại ôm lấy cơ thể, Lục Cảnh Điềm ngồi xổm trong bồn tắm, bất lực khóc lên!
Vốn tưởng rằng, chuyện này, cứ như vậy trôi qua!
Nhưng mà ngày hôm sau, lại xảy ra một chuyện làm cô ta không kịp chuẩn bị!
Buổi sáng, Lục Cảnh Điềm còn đang ngủ, cô ta ngủ rất muộn, tắm
xong, trùm kín chăn khóc một hồi lâu, mới mê man ngủ thiếp đi.
Do cuộc điện thoại Tống Ân Nhã gọi tới, làm cô ta tỉnh giấc.
"Cảnh Điềm hả?! Cô... Hiện tại cô đang ở đâu?"
Lục Cảnh Điềm bị hỏi có chút không hiểu ra sao, cô ta còn chưa tỉnh ngủ, tâm tư lờ mờ, khàn khàn trả lời: "Tôi đang ở nhà!"
"Cô còn đang ngủ à?!" Tống Ân Nhã kinh ngạc đến ngây người, xảy ra chuyện lớn như vậy, mà cô ta còn có thể ngủ giống như mình là người không liên quan!
Đầu óc Lục Cảnh Điềm càng thêm mơ hồ: "Ngày hôm qua tôi ngủ rất trễ... Ân Nhã, làm sao vậy? Nghe giọng điệu của cô, thật giống như đã xảy ra chuyện!"
"Cô... Cô vẫn nên tự mình xem trên blog đi! Tôi... Tôi cũng vừa mới biết! Cô mau xem đi!"
Tống Ân Nhã vừa nói thế, Lục Cảnh Điềm mơ hồ bay lên dự cảm bất tường, lập tức cứng nhắc, tiến vào trang blog khách hàng.
Mới vừa mở ra trang đầu, liền nhìn thấy đầu đề ùn ùn hiện ra, # Lục Cảnh Điềm xinh đẹp / chiếu # chiếm lấy đầu đề vô cùng hấp dẫn!
Lục Cảnh Điềm hoảng sợ đến nghẹt thở, che miệng lại, hai mắt mở lớn!
Hóa ra, ngày hôm qua, Lý Đông Cường ghi lại video hoàn chỉnh, sau khi thông qua biên tập xử lý, lấy vài bức ảnh đăng tải lên internet.
Ngoại trừ Lục Cảnh Điềm, những người khác đều bôi Mosaic lên trên.
Chỉ thấy trong hình, Lục Cảnh Điềm tóc tai bù xù, vẻ mặt lẳng lơ, ngũ quan rõ ràng hầu như lập tức bị người ta nhận ra người phụ nữ trong hình đến tột cùng là ai!
Lục Cảnh Điềm cứng nhắc, tay không ngừng bắt đầu run rẩy.
Chuyện này còn chưa kết thúc.