Các nhà sản xuất khác chỉ tham gia tuyển chọn diễn viên, còn Lâm Phượng Thiên mới là giám đốc sản xuất, là đạo diễn của bộ phim này, vì vậy ông ta đã sớm thuộc làu làu kịch bản.
Ông ta hiểu được, cô gái trên sân khấu kia không phải là vì lo sợ, khẩn trương mà quên mất lời thoại, mà là cô ấy vừa rồi đã trực tiếp dùng hành động để thể hiện tài năng diễn xuất của mình.
Mà cô gái này cũng thật thông minh, dường như cô đã đoán được đa số những cô gái đến đây thử kính, đều sẽ chọn cảnh khóc, những vị giám khảo đã sớm cảm thấy nhàm chán, vì vậy cô không hề chọn phân cảnh diễn tuyệt hảo nhất, mà chọn cảnh diễn “đẹp” nhất trong kịch bản.
Trong kịch bản, từ nhỏ Duẫn Hạ Thuần đã theo Duẫn Đông Vũ học đánh đàn dương cầm trong phòng nhạc, có thể nói, đàn dương cầm chính là biểu tượng thuần khiết nhất gắn bó hai người họ với nhau. Bọn họ cùng nhau chìm đắm trong âm nhạc, rồi hấp dẫn nhau, cùng nhau si mê, cùng nhau luân hãm…
Từ nhỏ Duẫn Hạ Thuần đã thích dính lấy Duẫn Đông Vũ, nhưng lại có chút xa lánh với bạn học trong trường, nên không hề có bạn bè.
Trùng hợp, đầu cấp 2, cuộc thi văn nghệ hai năm một lần của trường học được tổ chức, Duẫn Đông Vũ liền thay Duẫn Hạ Thuần báo danh.
Dưới sự cổ vũ của anh trai, Duẫn Hạ Thuần trải qua nhiều vòng tuyển chọn, cuối cùng được chọn biểu diễn trên sân khấu lớn của trường học.
Lần đầu tiên đứng trên sân khấu, Duẫn Hạ Thuần có chút lo lắng hồi hộp, Duẫn Đông Vũ ngồi ở vị trí hàng thứ nhất, dùng hết sức mình cổ vũ cho cô!
Nội dung kịch bản đại khái chính là như thế, đây chính là phân cảnh lãng mạn nhất kịch bản.
Cô gái này, rất thú vị!
Giờ phút này hai mắt Lâm Phượng Thiên như muốn ohats sáng, cô gái này, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, đều có sức quyến rũ khó tả đến như vậy!
Ở trước mắt ông ta lúc này, dường như đã không còn là hội trường thử kính, mà giống như đã biến thành khung cảnh trong kịch bản, biến thành sân khấu lớn trong trường học, tiếng học sinh reo hò cũng những tiếng khen hay vang lên không ngừng, khiến cho Duẫn Hạ Thuần đứng ở trên sân khấu lo lắng đến mức không biết làm sao, khiến mọi người đều phải nín thở theo!
Chìm vào cảnh diễn!
Đây là một hạt giống tốt đến nhường nào chứ!
Lâm Phượng Thiên quay đầu, hưng phấn nói: “Đông Vũ, cậu phối hợp với cô ấy một chút!”
Dường như Cố Tinh Trạch cũng ngầm hiểu, với kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm, ngay lập tức, anh ta đã nhập vai.
Mọi người chỉ thấy anh ta đột nhiên đứng dậy, giống hệt như những gì diễn ra trong kịch bản, Duẫn Đông Vũ vì thấy em gái
lo lắng, liền cũng sốt ruột đứng lên, mong chờ mà yêu mến nhìn cô ấy.
Ánh mắt Vân Thi Thi và ánh mắt của anh ta gặp nhau, sau một chút thời gian trao đổi ngắn ngủn, nét mặt của cô liền hiện lên vẻ ngại ngùng.
“Xin chào mọi người, tớ là học sinh lớp 7*, tên là Duẫn Hạ Thuần, vô cùng may mắn khi được chọn để biểu diễn trên sân khấu, sau đây tớ xin được tặng mọi người một khúc dương cầm có tên ‘lời thì thầm ngày thu’.”
*Duẫn Hạ Thuần lúc này mới là năm nhất cấp 2, nhưng vì giáo dục tiểu học ở Trung Quốc kéo dài 6 năm (thay vì 5 năm như Việt Nam), nên lúc này Duẫn Hạ Thuần đang học lớp 7.
Ngay sau đó, cô chậm rãi đi đến bên cạnh chiếc đàn, đầu ngón tay của cô khẽ lướt trên phím đàn.
Mới đầu, cô còn ấn sai vài âm tiết, nhưng ngay sau đó, cô lại nhẹ nhàng lướt tay trên phím đàn, tâm hồn đang khẩn trương cũng được tự do, dáng vẻ của cô lúc này giống y như một thiên thần âm nhạc vậy.
Lâm Phượng Thiên càng kích động, cô gái này, chẳng lẽ cô ấy còn biết đánh đàn dương cầm?
Hay chỉ diễn đến đây là kết thúc?
Trong lúc anh ta còn đang mong đợi, mười ngón tay của Vân Thi Thi lướt trên những phím đàn, một khúc dương cầm “lời thì thầm ngày thu” dầy lãng mạn liền vang lên.
Âm điệu vừa trôi chảy, vừa uyển chuyển!
Kỹ năng để đánh bài này rất khó!
Đừng nói là người khác, ngay cả Cố Tinh Trạch cũng bị một đoạn nhạc dương cầm giống như tiếng chim sơn ca hót làm cho đứng hình!
Trong kịch bản, Duẫn Hạ Thuần chính là nhờ khúc dương cầm này mà đạt được giải nhất cuộc thi văn nghệ.
Trước mắt Lâm Phượng Thiên lúc này chỉ còn hình ảnh của cô ngồi trước đàn dương cầm, xinh đẹp như một thiên sứ nhỏ rơi xuống trần, màn biểu diễn kết thúc, cô tự tin mỉm cười, từ từ đứng dậy đi đến trước dân khấu, ung dung đón nhận tiếng vỗ tay không ngừng của các thầy cô và bạn bè ở dưới khán đài.
“Tốt! Hay! Rất hay!”
Lâm Phượng Thiên là người đầu tiên vỗ tay!
“Duẫn Hạ Thuần, đây chính là Duẫn Hạ Thuần mà tôi muốn tìm!”