Hải Nạp ngạc nhiên nhìn ông ta, nhưng trong lòng lại thầm hiểu, ông ta không còn hứng thú gì với cô nữa!
Mà bản thân cô ta, cũng chẳng còn sức hấp dẫn gì với ông ta nữa.
Cô ta cắn môi dưới, trong lòng có chút không cam tâm, lại cảm thấy có chút kì lạ, rõ ràng nãy giờ còn đang tiến triển rất tốt mà, sao lại thay đổi nhanh thế này.
Cô ta cũng có chút oán hận với người phụ nữ vừa đến, rõ ràng sắp thành công rồi, thì tự nhiên mọi chuyện đều bị cô phá hoại, trong lòng cii ta cảm thấy có chút chán chường.
Cô ta luống cuống kéo kéo ống tay áo của ông ta, gương mặt đỏ hồng, oan ức nói: “Tổng giám đốc Lý, anh sao vậy?”
Lý Lương Đống cũng không thèm nhìn cô ta một cái: “Đi ra ngoài!”
“Nhưng… Em còn muốn gặp…”
“Ra ngoài!”
Hải Nạp không cam lòng đứng dậy.
Vân Thi Thi khách sáo ngồi bên góc của sofa, cô lén nhìn về phía chỗ ngồi của Lý Lương Đống.
Khi mới bước vào phòng, ông ta luôn nhìn cô, đánh giá cô từ đầu đến chân.
Mà cái loại ánh mắt mà ông ta dùng để nhìn cô, khiến cô không thoải mái, vì cái ánh mắt của ông ta giống như một con lang hận không thể đem cô lột sạch sẽ.
Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Lý Tuyền, thấy anh ta vẫn rất thản nhiên, nhưng nụ cười của anh ta có chút cứng nhắc.
Trong tiệc rượu, đề tài vẫn là xoay quanh việc hợp tác và lợi ích của những nhà đầu tư.
Những người ngồi ở đây ai cũng nham hiểm, một câu họ nói ra đều mang 3 loại ý tứ khác nhau, nếu ai mà không cẩn thận là sẽ sập bẫy ngay.
Vân Thi Thi đi dự tiệc cũng không nhiều, nhưng cô biết, những người có mặt trong tiệc rượu thì có mấy ai là thật? Mỗi người ai ai cũng đều mang ý đồ hết cả.
Rượu uống xong, nụ cười của họ cũng dần trở nên gian mãnh.
Họ bắt đầu bàn bạc những vấn đề mà Vân Thi Thi chưa từng được nghe, như một nữ minh tinh ngủ một đêm được bao bao nhiêu tiền, rồi một diễn viên danh giá được một kim chủ bao nuôi.
Lý Lương Đống mở
miệng ra là nói những lời thô kệch, ông ta hùng hồn nói: “Mấy người, đừng tưởng mấy nữ minh tinh xinh đẹp trên TV là trong trắng, đâu ai biết cô ta đã phục vụ dưới chân bao nhiêu người? Ha ha ha! Đó là chuyện bình thường trong cái giới này rồi, ai cũng dơ bẩn cả thôi. Người càng đẹp thì càng dơ. Các người có biết vì sao Dương Thọ Trình lại phục tùng cái cô minh tinh kia không?”
Mọi người chăm chú lắng nghe.
Lý Lương Đống hừ lạnh: “Thứ nhất, người phụ nữ này với Dương Thọ Trình hợp bát tự với nhau; thứ hai, Dương Thọ Trình đem theo ba người phụ nữ đi dự tiệc, lão ta chỉ vào dĩa nem rán trên bàn, bảo nếu ai có thể dùng phía dưới của mình bẻ gãy được một cây nem rán, lão ta sẽ phục tùng người đó cả đời! Ha ha ha, cô ta may mắn làm được, vì thế trong giới mới có một biệt danh ngầm đối với cô ta: ‘Tiểu cuốn xuân’!”.
Mọi người líu lưỡi, đúng là thú vị…
Vân Thi Thi không hiểu, cô không biết câu ‘dùng phía dưới bẻ gãy’ là có ý gì.
Nhưng nhìn xung quanh, thấy mọi người đều cười trộm, trong lòng biết ý nghĩa của nó cũng chẳng tốt đẹp gì mấy.
“Thật thú vị, nhưng không bằng chuyện này!” Một nhà sản xuất cười nói: “Nếu nói về độ thú vị, ai mà bằng được Hà Lăng Tương chứ?”
“Là sao?”
“Khoan nói đến Hà Lăng Tương và Dương Thọ Trình, mấy người có biết Lâm Hải Ngọc ở Hồng Kông không? Nghe đâu cậu ta là có một trai nhà giàu muốn kết hôn, nhưng luật của giới khá giả mấy người cũng biết rồi! Muốn tiến vào giới khá giả, thứ nhất phải muôn đăng hộ đối, nếu không thì phải sạch sẽ một chút! Nhưng Lâm Hải Ngọc này, cô ta đứng được đến bây giờ, thử nghĩ đi, phải qua tay bao nhiêu người rồi?”