Từ góc nhìn của Lý Lương Đống, ông ta căn bản không thể nhìn ra những động tác này của cô, nhưng ông ta thầm nghĩ cô cũng chẳng thể làm
gì cả, chỉ cần dồn cô ta vào góc là sẽ hết đường để chạy rồi.
Vì vậy, ông định đưa tay túm lấy cô.
Vân Thi Thi quá sợ hãi, khẽ hô một tiếng, xoay người lại, chỉ cây kéo vào người ông ta.
"Đừng qua đây!"
Lý Lương Đống dừng chân lại, nhìn cây kéo run rẩy trong tay cô, bỗng dưng nở nụ cười.
"Ồ, định uy hiếp tôi sao? Cầm kéo, cô dám không? Cô dám đâm tôi một nhát không?"
Lý Lương Đống gần như chắc chắn cô sẽ không dám làm như vậy, từng bước ép sát.
Vân Thi Thi không ngừng run rẩy, đôi môi tái nhợt, ánh mắt cảnh giác nhìn ông ta, gào thét: "Ông đừng tới đây! Ông không được tới đây!"
Lý Lương Đống một cước đá tới trước tay cô.
Vân Thi Thi chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn, cây kéo lập tức rơi xuống đất.
Lý Lương Đống lập tức tiến lên, một tay túm lấy tóc cô, hướng đó tát một cái.
"Ba..."
Một âm thanh đau rát vang lên, Vân Thi Thi rên khẽ một tiếng, ngã đụng vào tường, thân thể vô lực trượt ngã xuống sàn.
Lý Lương Đống đánh cô, một tay vẫn như cũ nắm tóc cô, Vân Thi Thi miễn cưỡng thân thể để vô cùng đau đớn, chậm rãi nâng khuôn mặt lên, cả khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt, vệt nước mắt khẽ rơi, đôi mắt lúc này đã vô cùng ảm đạm, u ám giống như mây mù, khóe môi đầy máu, thê thảm giống như một con thú nhỏ bị thương, không khỏi khiến người ta phải thương tiếc.
Lý Lương Đống nắm chặt gò má cô, dùng sức bóp lấy, móng tay ở trên mặt cào ra mấy đường đỏ thẫm.
Vân Thi Thi đau đến hít thở một hơi, nhưng cũng khiến phần nào giúp cô khôi phục phần nào ý chí, ánh mắt trở nên quật cường, cắn răng nghiến lợi nói: "Lý Lương Đống! Ông là tên khốn kiếp, bại hoại! Mau buông tôi ra, buông ra!"
"Bại hoại? Haha, Vân Thi Thi, là chính cô không biết
quy củ! Tôi không ngại nhắc lại lần nữa, hôm nay ông đây đã chấm cô!"
Lý Lương Đống lại vung tay đánh cô thêm một cái, một cái tát này không hề nhẹ, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy cả người quay cuồng, thái dương truyền tới cảm giác đau buốt, nước mặt cứ như vậy không nhịn được tràn ra. Nhưng cô vẫn quật cường hít mũi một cái, cố gắng đè xuống những giọt nước mắt đang trực trào ra kia, nhưng không có cách nào ngăn lại, bật khóc thút thít.
"Xin ông, van xin ông! Bỏ qua cho tôi, xin ông..."
Vân Thi Thi vô cùng sợ hãi, nỗi sợ hãi ấy ăn sâu vào tâm trí cô không cách nào kiềm chế, một người con gái quật cường cũng không nhịn được buông xuống tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo, lại một lần nữa van xin: "Bỏ qua cho tôi một lần, xin ông..."
Thấy cô khóc như vậy, Lý Lương Đống liền thấy phiền toái không chịu nổi, người phụ nữ này, thật đúng là yêu nghiệt! Nếu cô ta đã có thể bò lên giường với Mộ Nhã Triết, vậy thì tại sao lại không thể làm như vậy với ông ta?
"Cô cho rằng tên họ Mộ đó thật sự thích cô sao? Thật đúng là nằm mơ!"
Bàn tay vẫn đặt trên cổ cô, Lý Lương Đống hung hăng khiêu khích: "Cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi bên cạnh anh ta mà thôi, cô cho rằng anh ta thực sự thích cô sao? Loại đàn ông như tên Mộ Nhã Triết đó, ngồi ở trên cao, như thế nào lại đi thích người phụ nữ như cô? Cô còn tưởng rằng nhà họ Mộ thật sự dễ dàng bước vào như vậy sao? Cô có tin không, coi như tôi có giết chết cô, cậu ta cũng sẽ không thèm nháy mắt!"
Trong lòng Vân Thi Thi đau xót.