"Sao vậy?" Thấy cô không nói lời nào, viên cảnh sát liếc mắt xem xét cô, "Sợ đến mức ngay cả tên tuổi mình cũng quên rồi sao? Đừng sợ, đây là sở cảnh sát, không phải là hang sói!"
Vân Thi Thi khẽ liếm đôi môi khô khốc, lúc này mới chậm rãi trả lời: "Hai mươi bốn tuổi!"
Mạc Thừa An giật mình: "Thật nhìn không ra, tôi còn tưởng rằng cô vẫn là học sinh chứ!"
Vân Thi Thi có chút lúng túng.
Mạc Thừa An cố gắng để cho không khí thoải mái nhất có thể, nhưng sắc mặt Vân Thi Thi vẫn khó coi như cũ.
"Mau kể cho tôi nghe tất cả những chuyện đã xảy ra ở đó!"
Cô cúi đầu, trầm mặc một lát, sau đó mở miệng, kể từ đầu tới cuối nói cho anh ta nghe.
Trong quá trình nghe cô kể, Mạc Thừa An vừa nghe, một tay vẫn ghi chép lại, thi thoảng ngẩng đầu đánh giá sắc mặt cô.
Thật bất ngờ, trên mặt cô không có dấu hiệu của sự hoảng loạn sợ hãi như lúc đầu, so với tinh thần lúc mới bước vào đâu, đã chuyển biết rất nhiều.
Không thể không nói, đây thực sự làm một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Lúc này, cô cúi đầu thật thấp, bình tĩnh kể lại sự việc, ánh mắt đầy kiên định nhưng khi nói chuyện lại có chút run rẩy, thật khiến cho người ta phải thương tiếc.
Hai xương quai xanh giống như bình thường, theo hô hấp của cô khẽ phập phồng, đôi môi đỏ mọng thật sự khiến người ta yêu thích.
Trong lòng Mạc Thừa An có phần nào hiểu được, vì sao Lý Lương Đống lại không từ thủ đoạn để có được cô gái này rồi.
Cô gái này, thật sự vô cùng có sức hút.
Vân Thi Thi hoàn toàn không nhận ra những ý tứ có trong mắt anh, vẫn yên lặng kể, Mạc Thừa An lúc này đã thu lại những suy nghĩ của mình. Nhưng mà, càng nghe lông mày của anh lại càng nhíu chặt lại.
Nếu nói ấn tượng đầu tiên với cô
là sự xinh đẹp, thứ hai chính là sự cao ngạo, còn thứ ba, chính là sự kiên cường.
Cô gái như thế, lại ở trong những nơi như vậy, ở trong cái thế giới đầu rơi máu chảy, dối trá, chọc phải người không nên chọc.
Nhưng, cô đã làm như vậy.
Đối với cô, không phải là không có sự đồng tình, nhưng mà so với đồng tình, càng là nhiều hơn sự tiếc hận.
Sau khi cô kể hết tất cả, Mạc Thừa An cũng đẩy cuốn sổ trong tay qua một bên.
Sau đó để cho cô in giấu vân tay.
Mạc Thừa An cúi đầu bắt đầu tổng kết lại vụ án, vừa viết vừa hỏi: "Cô tên là Vân Thi Thi, đúng không?"
Cô gật đầu: "Đúng!"
"Thật đúng là một cô gái ngốc, chuyện này thật đúng là chọc phải người không nên chọc rồ! Những nhân vật như Lý Lương Đống, không phải là người mà cô có thể đắc tội nổi!"
Vân Thi Thi nhàn nhạt nói: "Qủa thực là tôi không đúng, là tôi đả thương người, cho nên coi như bị tạm giam, muốn bắt, muốn kết tội, tôi cũng không một câu than vãn. Nhưng mà, đó chỉ là tôi tự vệ mà thôi!"
Có thể người đàn ông kia chính là đối tượng tình nghi cưỡng hiếp, bàn về pháp luật, thì Lý Lương Đống kia sẽ phải chịu hình phạt.
Và cô, cũng được coi là tự vệ chính đáng.
Mạc Thừa An bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng lên chăm chú nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Cô cho rằng cái xã hội này, mọi chuyện sẽ diễn ra đơn giản như vậy sao?"
Vân Thi Thi ngẩn ra, vẻ mặt không thể tin nổi, nhăn mày hỏi.
"Anh... anh có ý gì?"