Một lát sau, thật sự giống như lời của Mạc Thừa An, không những anh ta bị loại ra khỏi vụ án này mà cô cũng bị đưa đến cục cảnh sát.
Ngay khi bước vào cửa phòng giam, cô thật sự bắt đầu cảm thấy mờ mịt, không biết chờ đợi cô sau hai mươi tư giờ nữa sẽ là cái gì.
...
"Tổng giám đốc Lý, xin bớt giận, xin bớt giận, tức giận chỉ là chuyện nhỏ, sức khoẻ mới là quan trọng! Đừng vì một người phụ nữ mà làm mình không vui! Hay là tôi bảo cô ta đến đây thành tâm xin lỗi ngài!"
"Xin lỗi? Xin lỗi là xong sao? Cho dù cô ta quỳ gối dưới chân khóc lóc xin tha cũng chưa xong đâu! Tôn Hoa, tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi sẽ không để yên như vậy đâu! Anh làm thế nào thì làm!"
Trong phòng bệnh, không khí lạnh như băng.
Lý Lương Đống nằm trên giường bệnh, vẻ mặt lạnh lùng, mí mắt nặng nề khép lại, tựa vào đầu giường, cũng không thèm liếc mắt nhìn người khác một cái.
Tôn Hoa không thể làm gì khác, đành phải kiên trì đứng bên giường, khúm núm khom người, trên mặt lúc trắng lúc xanh, trong đầu buồn bực chuyện Vân Thi Thi, trên mặt lại không ngừng cười cười nhìn Lý Lương Đống.
Làm sao ông ta biết sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy?
Ông ta vốn cho là nếu như Vân Thi Thi không bằng lòng thì cũng chỉ là một con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt, chỉ cần dạy dỗ một chút là sẽ nghe lời thôi.
Nhưng ông ta đâu có biết, ông ta vừa rời đi chưa được bao lâu thì cô đã dùng kéo làm cho ông chủ bị thương.
Chết tiệt! Vết thương này cũng không nhẹ!
Đổi lại là người khác, trong lòng chắn chắn đã nổi khùng rồi!
Ông ta ngẩng đầu lén lút nhìn sắc mặt Lý Lương Đống, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi.
Trong lòng thầm mắng, sớm biết thế đã không đưa Vân Thi Thi kia về đây rồi!
Loại đàn bà cứng đầu như Vân Thi Thi, nhất định phải để cho mấy tên đầu sỏ dạy dỗ mới được!
Như vậy thì cục xương có cứng đến đâu cũng sẽ
phải mềm cả thôi!
Nhưng hôm nay... lại để cho cô chọc giận nhân vật lớn trước mặt này rồi!
Lý Lương Đống là ai chứ?
Hỏi khắp cái nước này, có ai mà không biết? Mặc dù trên danh nghĩa chỉ là ông chủ của một công ty giải trí, nhưng mà sau lưng lại có một thế lực khổng lồ.
Mấy năm trước, Lý Lương Đống vốn không phải là người nóng nảy như thế, nhưng mà sau khi công ty thành lập mấy năm, trong đầu ông ta luôn đầy rẫy mưu mô tính toán.
Hoàn Cầu Ảnh Nghiệp này làm sao có được vị thế như ngày hôm nay? Còn không phải là nhờ móc nối quan hệ, bắt tay với chính phủ, thậm chí là đi theo con đường xã hội đen sao?
Bọn họ làm sao để đưa nghệ sĩ của Hoàn Cầu Ảnh Nghiệp đi lên, điều này còn phải hỏi sao?
Những nhân vật lớn như thế, không thiếu vàng, không thiếu bạc, chỉ thiếu người đẹp để chơi mà thôi.
Vì thế, mấy năm nay Lý Lương Đống đã dâng không ít cô gái diện mạo xinh đẹp cho bọn họ.
Mấy việc này khiến cho bọn họ vui vẻ, đương nhiên chẳng tiếc gì chia cho ông ta một chén canh, để cho ông ta làm ăn thuận lợi.
Bởi vậy, Lý Lương Đống này, bất kể là ngoài sáng hay trong tối, chỉ cần là người có thế lực thì ông ta đều có chút quan hệ, càng không cần bàn tới những mối quan hệ ngầm khác.
Ở thành phố này, ông ta quả thực là một nhân vật lớn, cho dù ai gặp ông ta cũng phải kiêng kị vài phần.
Bởi vậy, lúc này Vân Thi Thi kia còn có thể thoát khỏi tay ông ta sao?
Cô là người không quyền không thế, cũng không có bối cảnh, làm sao đấu lại ông ta? Đúng là gừng càng già càng cay!