"Vâng ạ."
"Vậy... Có phải tôi không cần ngồi tù nữa hay không?" Vân Thi Thi trải qua một buổi đêm đáng sợ, cả người vẫn còn bị ám ảnh.
"Cô Vân, cô đừng lo lắng, ông chủ sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa!" Anh ta ung dung đáp.
"Vậy... Anh ấy đâu? Tại sao anh ấy không tới?"
"Cô cũng biết đấy, có một số việc, ông chủ không tiện ra mặt cho lắm! Bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà, ông chủ đang chờ cô ở nhà!"
Vân Thi Thi mím môi, gật gật đầu.
Vật lộn qua một đêm như vậy, cả người cô trở nên vô cùng chật vật, quần áo hỗn độn, vết máu dính trên vạt áo và cổ tay áo đều đã khô lại thành màu đen.
Ngồi trên xe, cô không chống lại được sự mệt mỏi nữa, nhanh chóng thiếp đi.
...
Xe chạy vào Vân Sơn Thi Ý.
Vân Thi Thi vẫn còn ngủ mơ màng, chỉ cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy mình, khóe mắt cô nặng trĩu, không cách nào mở ra nổi.
Lúc này trời đã sáng rõ.
Lúc Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi vào phòng ngủ, dọc theo đường đi, thậm chí anh còn không cảm nhận được chút xíu trọng lượng nào của cô.
Quá nhẹ, gầy đến mức vòng eo dường như còn chưa đầy một nắm tay.
Lòng đau như dao cắt.
Anh thậm chí cũng không dám dùng lực quá mạnh, cảm giác như chỉ cần anh không cẩn thận một chút thì xương cốt của người phụ nữ trong lòng sẽ lập tức bị bẻ gãy.
Mộ Nhã Triết đặt cô lên giường, bật đèn tường lên, anh nhìn người phụ nữ nằm co rúm lại trên giường, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy không chịu nổi khổ sở của cô.
Thật sự giống như bị ai đó xé toạc ra vậy!
Ánh mắt Mộ Nhã Triết đảo một vòng quanh người cô, chỉ thấy những vết bầm tím khắp người cô.
Sao cô lại dễ bị tổn thương như thế chứ?
Mộ Nhã Triết thoáng nhìn thấy vết máu chưa được lau sạch trên người cô, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo, vội vàng nắm lấy tay cô, cẩn thận xem xét.
Nhìn kỹ một hồi, trên người cô không có miệng vết thương, chỉ có mấy vết
bầm tím, máu trên tay không phải là của cô.
Trên cổ tay còn để lại vết còng, dấu vết đỏ đỏ vô cùng bắt mắt.
Anh lại cẩn thận lia mắt nhìn một lượt nữa, ánh mắt đột nhiên rơi vào vết hôn trên vai cô.
Nói là vết hôn, nhưng thực ra giống với dấu vết bị người nào đó ra sức cắn vào hơn, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh buốt, dường như muốn đóng băng cả trời đất.
Cũng không cần phải nghĩ xem rốt cuộc là cô đã trải qua những chuyện gì!
Nghe Mẫn Vũ nói, cô dùng kéo đâm người ta bị thương, sau đó chính mình đến báo án, ngay lập tức bị cảnh sát bắt giam với tội danh cố ý gây thương tích.
Lá gan của cô cũng không lớn đến mức có thể đi tổn thương người khác.
Cô luôn luôn hiền lành dịu dàng, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không muốn làm người khác bị tổn thương.
Rốt cuộc là rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng đến mức nào mà cô không tiếc xuống tay làm người khác bị thương.
Chắc chắn là bị bức đến nỗi không còn đường lui mới có thể làm ra những chuyện kia!
Mẫn Vũ còn nói, hiện giờ Ly Lương Đống đang vô cùng tức giận, chuẩn bị vu cáo cho cô tội cố ý giết người, tất cả người giúp việc trong biệt thự đều đứng ra làm chứng.
Nhưng dựa theo pháp luật mà nói, hành động của cô cùng lắm cũng chỉ gọi là tự vệ.
Rõ ràng là Lý Lương Đống muốn dồn cô vào chỗ chết!
Chết tiệt!
Mộ Nhã Triết xiết chặt quả đấm, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, khắp người lộ ra sát khí!