Ông ta tin Mộ Nhã Triết hoàn toàn có đủ thực lực như thế!
Nhưng mà dù sao cũng là con gái của mình, bất kể Khổng Tiểu Thiến đã làm gì thì ông ta cũng không thể trơ mắt mà đứng nhìn chính mình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng không cần giữ thể diện nữa.
Ông ta lập tức quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu trước mặt Mộ Nhã Triết: "Cậu Mộ! Cậu Mộ! Tôi xin cậu! Xin cậu hãy tha cho con gái tôi! Tiểu Thiến còn nhỏ, là nó không hiểu chuyện! Nếu nó có gây ra lỗi lầm gì thì cũng là trách nhiệm của tôi!"
"Cốp!"
"Cốp!"
"Cốp!"
Ông ta ra sức dập đầu, cái trán nặng nề đập xuống sàn nhà lạnh băng cứng rắn.
Thế nhưng Mộ Nhã Triết cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, trên mặt vẫn thờ ơ.
Khổng Khải Hiền càng lo lắng, quỳ gối bò đến nắm lấy ống quần anh, nước mắt lưng tròng mà nói: "Cậu Mộ... Tôi chỉ có một đứa con gái là Tiểu Thiến! Nếu như... Tôi xin cậu, hãy tha cho Tiểu Thiến một con đường sống! Tôi xin cậu! Tôi xin cậu đấy!"
Mộ Nhã Triết nheo mắt, ánh mắt lườm Khổng Khải Hiền đang gào khóc, đầu ngón tay hơi buông lỏng, nhíu nhíu mày, đột nhiên ném Khổng Tiểu Thiến sang một bên.
Khổng Khải Hiền lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng đỡ lấy con gái mình, luôn miệng hỏi: "Tiểu Thiến, Tiểu Thiến... Con thế nào rồi Tiểu Thiến? Có đau lắm không?"
Khổng Tiểu Thiến vẫn ho khan không ngừng, cố gắng hít không khí vào cổ họng, nhưng bởi vì vừa rồi bị sợ hãi quá mức mà khóe môi run rẩy, hốc mắt đầy nước, chớp chớp một cái, nước mắt liên tục rơi xuống.
Cô ta còn chưa hết sợ hãi, ôm lấy bả vai Khổng Khải Hiền, khóc thất thanh: "Cha ơi..."
Người đàn ông này... thật sự đáng sợ quá!
Thật sự là lạnh lùng tàn bạo giống như trong lời đồn!
"Khổng Khải Hiền, nếu như đây là đứa con gái mà ông dốc lòng răn dạy thì ông đúng là một người cha kém cỏi."
Mộ Nhã Triết xoay người, từ trên cao nhìn xuống hai người họ, cười lạnh nói: "Đừng cho là tôi sẽ dễ dàng buông tha cho Khổng thị như vậy. Tôi sẽ cho các người biết, người phụ nữ của Mộ Nhã Triết tôi không phải là
để mặc cho các người bắt nạt như thế đâu."
Khổng Khải Hiền liên tục gật đầu, bây giờ cho dù là Khổng thị cũng chẳng quan trọng nữa rồi!
Ông ta biết Mộ Nhã Triết như thế đã là nương tay, ít nhiều có chút tình người rồi!
Nếu đổi lại là trước kia, chọc phải người đàn ông này thì hậu quả đúng là không thể lường nổi, chỉ có một kết cục duy nhất là chết mà thôi.
Vừa rồi, anh như thế là đã cho bọn họ chút mặt mũi rồi!
Nếu như không còn Khổng thị thì còn có thể gây dựng lại, nhưng nếu như không có con gái, ông ta sẽ không còn cái gì nữa!
"Cút đi!" Mộ Nhã Triết quay sang: "Đừng để tôi nhìn thấy các người nữa!"
"Vâng... Vâng..."
Khổng Khải Hiền và Khổng Tiểu Thiến đỡ nhau đứng lên, trong lòng Khổng Tiểu Thiến vẫn còn sợ hãi, nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết rồi mới cùng Khổng Khải Hiền rời khỏi phòng.
Cùng lúc đó, ở bên kia xảy ra chút chuyện không nhỏ.
Lý Lương Đống nghe lời thư ký báo cáo, biết được Vân Thi Thi đã được một nhân vật lớn nộp tiền bảo lãnh đưa ra khỏi cục cảnh sát, hơn nữa còn là đích thân cục trưởng tiễn ra đến tận xe!
Ông ta vừa biết chuyện thì giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên ngay trên giường bệnh!
Cũng khó trách ông ta tức giận thành như vậy! Vốn còn cho rằng người phụ nữ này là một món điểm tâm ngọt ngào, không ngờ chính mình lại bị đâm cho một kéo đến mức phải vào viện. Chưa kể đến vết thương trên người còn chưa khỏi, chỉ nói đến chuyện ông ta đã sớm chuẩn bị toàn bộ, liên hệ với luật sư và tòa án, âm thầm sắp xếp tốt mọi thứ...