Vân Thi Thi thấy vậy, cũng âm thầm thấy áy náy, nhỏ giọng nói: "Mộ Nhã Triết... em xin lỗi."
Hành động trên tay Mộ Nhã Triết hơi chậm lại, thấy cô không từ bỏ níu chặt chăn, dáng vẻ của đứa bé phạm lỗi, hốc mắt đỏ hồng, sắp rơi nước mắt.
Miệng nhỏ hơi hơi nhếch lên, dáng vẻ nhỏ bé khiến người ta vừa nhìn đã yêu thương, để người khác thấy, còn tưởng rằng anh bắt nạt cô!
Anh bất đắc dĩ hạ mắt, đè lửa giận trong lòng xuống, bỗng dưng thở dài nói: "Anh không cần lời giải thích của em."
Vân Thi Thi nhất thời nghẹn lời, càng không biết nên nói gì.
Chẳng lẽ, anh ấy đang giận mình sao?
Nhưng cô cũng không muốn mà!
Nếu biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô... cô tuyệt đối không đi!
Thấy cô không nói lời nào, Mộ Nhã Triết vốn không nghĩ muốn nhắc lại, nhưng mà nghĩ đến việc ở bên ngoài cô bị bắt nạt thành như vậy, lại cảm thấy rất giận!
"Em yên tâm, em sẽ không ngồi tù, chuyện này, anh sẽ xử lý, nhưng! Không được có lần sau."
Vân Thi Thi nghe ra hờn giận trong giọng nói của anh, nước mắt lập tức lăn xuống đôi má, rơi trên mu bàn tay của anh, có vẻ vô cùng tủi thân.
"Ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, em không biết nói tên của anh hả?" Anh nhịn không được hỏi.
"Em... em có nói tên của anh ra, nhưng, nhưng Lý Lương Đống kia nói..."
Bỗng nhiên cô hắng giọng một cái, bắt chước giọng điệu khinh miệt của Lý Lương Đống lúc đó: "Mộ Nhã Triết? Là thằng nhóc của tập đoàn tài chính Đế Thăng kia?"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết lập tức xanh mét.
Vân Thi Thi lại học theo Lý Lương Đống sỗ sàng cười to mấy tiếng, "Ha ha ha! Tốt! Dù cô ****** là người phụ nữ của Mộ Nhã Triết! Tôi cũng xem như cô là người phụ nữ của anh ta! Vậy hôm nay, tôi cũng muốn nếm thử xem, người phụ nữ của Mộ Nhã Triết có hương vị thế nào!"
Vẻ mặt của người nào đó càng nặng nề hơn.
Nhưng bị người phụ nữ ngốc này chọc giận.
Sau khi thêm mắm thêm muối thuật lại lời của Lý Lương Đống, cô lập tức dùng ánh mắt không tiếng động lên án, rưng rưng ngập ngừng nói: "Rõ ràng là anh
không đủ sức uy hiếp!"
Mộ Nhã Triết ngớ ra: "..."
Không đủ sức uy hiếp?
Khóe mắt co rút.
Lúc này Vân Thi Thi mới nhận ra sắc mặt của anh khó coi, cười, "Được rồi! Chọc anh thôi mà, cười một cái đi, đừng nghiêm túc như thế, không thì em sẽ cảm thấy mình là người xấu đó!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng hừ một tiếng, vừa lấy hộp giữ ấm ra, vừa nói: "Đừng đóng phim nữa, ở nhà, anh nuôi."
Vân Thi Thi giật mình, lại lắc lắc đầu."Không cần. Em muốn tay làm hàm nhai, kiếm tiền nuôi mình, nuôi Hữu Hữu và Tiểu Dịch thần!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Sao hả, sợ anh không nuôi nổi em?"
Vân Thi Thi chu miệng, không nói lời nào.
Mộ Nhã Triết lại nói: "Yên tâm, nhà họ Mộ lớn như vậy, cho dù là một trăm em, anh cũng nuôi nổi."
"Một trăm em, thì cũng phải có một trăm Mộ Nhã Triết mới được."
Mộ Nhã Triết: "..."
Vân Thi Thi còn nói: "Em rất tham lam! Em không muốn cướp đoạt một mình anh với 99 người còn lại đâu!"
Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết không biết nên nói gì nữa...
Vân Thi Thi ôm em của anh, sẵng giọng: "Em muốn làm việc, em muốn trở thành một người vô cùng xuất sắc!"
Trở thành một người vô cùng xuất sắc, trở thành một người đứng bên cạnh anh, cũng không ảm đạm không màu.
Môi mỏng Mộ Nhã Triết hơi cong lên.
Anh hiểu rõ sự bướng bỉnh của cô, bởi vậy trong chuyện này, thái độ của anh cũng không quá cứng rắn.
"Ăn cháo."
Anh đặt gối đầu sau lưng cô, cầm thìa, múc một thìa cháo đưa đến bên môi cô.
Như phối hợp với anh, bao tử Vân Thi Thi làm loạn một phen.