"Vì sao? Cô bị ngốc? Người ta tặng không cho cô, cô lại không cần?"
"Không cần. Tôi muốn diễn nữ số hai! Tôi đã xem kĩ kịch bản rồi, Tần Trường Nhạc là một nhân vật bi tình, rất có ý tứ, có thể tôi luyện khả năng diễn xuất của tôi."
Tần Chu trực tiếp trợn trắng mắt.
Vân Thi Thi cười, thẳng thắn nói: "Tôi thích nhân vật có tính khiêu chiến."
Tần Chu dở khóc dở cười mà nói: "Diễn nhân vật chính không diễn, cô lại chọn diễn phản diện? Cô có biết, kiểu người này là nữ phụ ác độc điển hình, kiểu người rất mất lòng khán giả, cô xác định cô muốn diễn?"
"Hiếm khi tìm thấy một nhân vật có tính khiêu chiến, anh cho tôi diễn đi!" Vân Thi Thi chớp chớp mắt với anh.
Tần Chu không biết làm sao với cô: "Được, vậy chiều tôi sẽ đi nói với đạo diễn Cố. Xong rôi, cô đừng hối hận đó!"
Vì thế, chuyện này đã quyết định như vậy.
Ngày hôm nay, Lý Lương Đống xuất viện.
Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, ông ta sống kinh hồn bạt vía, không giây phút nào không lo lắng, đắc tội cậu Mộ, còn không biết cuộc sống sau này của ông ta sẽ ra sao!
Mặc dù sau lưng ông ta có chút thế lực, nhưng đều là liên hệ lợi ích.
Sẽ không có ai vì ông ta mà đắc tội với tập đoàn tài chính Đế Thăng.
Đang lo lắng hãi hùng như vậy, ông ta mới ra viện, lại nhận được một lời mời khiến người ta không rét mà run.
Nghe nói, Mộ Nhã Triết mở tiệc mời ông ta tại câu lạc bộ Vĩnh Dạ, bảo là muốn nhận lỗi với ông ta.
Nhận lỗi!?
Ông takhông nghe lầm chứ.
Ông ta thiếu chút nữa đã làm người phụ nữ của anh, anh còn nhận lỗi với ông ta?!
Ra vẻ thôi.
Nhưng mà người Mộ Nhã Triết phái tới lại nói, Lý Lương Đống bị thương thành như vậy, anh nên bày tỏ ít nhiều.
Tuy cảm thấy vô cùng kì lạ, nhưng Lý Lương Đống không dám không tới bữa tiệc này.
Ông ta làm sao dám không nhìn mặt mũi Mộ Nhã Triết?
Vì thế, vội vàng tới bữa tiệc.
Mới vừa vào phòng bao, đã phát hiện, tất cả những người có mặt trong bữa tiệc ngày đó đều có mặt.
Trong đó có vào người là Nhà Sản Xuất, có mấy vài người là nhà đầu tư, ngay cả Tôn Hoa cũng không thiếu.
Lý Lương Đống nhìn một vòng, càng lúc
càng cảm giác đây cũng không phải một bữa tiệc đơn giản.
Hồng Môn Yến hả?!
Ông ta hoài nghi như vậy, xoay người muốn đi ra.
Quay người lại, mới vừa nâng chân lên, lại trực tiếp đối mặt với Mộ Nhã Triết đang đi vào phòng.
Lúc Mộ Nhã Triết đi tới, thân hình cao lớn xuất hiện ở của phòng trong, phòng bao to như thế nhất thời đã trở nên vô cùng chật chội.
Dáng người của anh cao ngất, rất cao, đứng cùng Lý Lương Đống, chiều cao chênh lệch rõ ràng như lòng sông với mặt biển vậy.
Hôm nay anh mặc áo sơmi màu đỏ sậm, càng khiến khuôn mặt đẹp trai trở nên quyến rũ tà ác.
Tuy nói từ quyến rũ này, dùng trên người một người đàn ông, có vẻ không thích lắm.
Nhưng mà dùng trên người Mộ Nhã Triết, lại hết sức chuẩn xác.
Người bình thường mặc màu sắc này, có vẻ vô cùng thô tục.
Nhưng mà trên người anh, lại tôn vinh khí chất, hơn nữa làm gương mặt đẹp trai trắng nõn trở nên hấp dẫn.
Lý Lương Đống sững sờ nhìn anh, đây là lần đầu tiên ông ta giáp mặt với nhân vật tôn quý như Mộ Nhã Triết, lại nhớ tới chuyện xảy ra mấy hôm trước, trái tim không khỏi treo cao lên!
Mộ Nhã Triết nhìn thấy ông ta, trên gương mặt vốn lạnh lẽo hiện lên nụ cười khó đoán, mày kiếm hơi hơi nhếch lên: "Sao vậy? Muốn đi?"
"Mộ... Tổng giám đốc Mộ... anh, anh tới rồi! Tôi... Tôi đang nghĩ, có cần ra đón anh hay không!" Lý Đống Lương đổ mồ hôi lạnh giải thích.
Mộ Nhã Triết lại lạnh lùng cười."Ha ha, không cần. Trên người ông có thương tích, ngồi trước đi!"
Mẫn Vũ đứng cạnh Mộ Nhã Triết nhịn không được cười trộm một tiếng.