Từ nhẹ nhàng, rồi đến điên cuồng hôn, cả người cô cũng dần dần căng cứng.
Phản ứng của cô, cũng là anh rất hài lòng! Anh thích cô đáp lại như thế, đầu răng khẽ đùa nghịch lưỡi cô, đảo qua lại, sau đó tiến sâu vào, một nụ hôn này, anh làm sao cũng không muốn ngừng lại.
Lúc đầu anh còn ôm chút hứng thù vui đùa, nhưng mà càng hôn, anh lại càng không khống chế được mình, mà dục vọng trong người cứ như thủy triều dâng lên.
Một nụ hôn, càng lúc càng không thỏa mãn được anh, anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa!
Thực tế, là anh đã vô cùng nhẫn nhịn, không động vào cô.
Nhưng tối hôm qua là cô chủ động, liên tiếp chọc ngoáy dục vọng anh cố đè nén, mà anh lại là một người đàn ông đang lúc xung mãn.
Sáng sớm khi tỉnh lại, còn muốn cô.
Thấy cô đang ngủ say, chung quy cũng không muốn quấy rối cô.
Bây giờ, dù có làm thế nào cũng không khống chế nổi nữa rồi.
Vì vậy, anh một bên hôn cô, một bên đưa bàn tay vào trong chăn, nặng nề bóp eo cô, hướng thân thể của cô vào người mình, cảm giác mềm mại từ tay truyền tới khiến hô hấp anh trở nên dồn dập.
"Ưm..." Vân Thi Thi khẽ rên một tiếng, có chút mất tự nhiên giật giật, hơi thở có chút gấp gáp.
Người đàn ông này.
Là đang muốn giết cô hay sao?
Tinh lực có phải quá mạnh mẽ rồi hay không?
Đây là muốn ăn cô đến khi cả xương cũng không còn lại chút nào sao?
Suy nghĩ qua đi, bây giờ có muốn cũng không thể giả bộ được nữa.
Cô rất nhanh, chỉ là giữa hai hàng lông mày có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là bị sự xung mãn khác người của anh dọa cho sợ.
Rốt cuộc mở mắt, đập vào mắt cô là ánh mắt thâm thúy giống như thủy triều, pha lẫn chút nghiêm nghị, nhưng cũng có vài phần hài hước,
châm chọc nhìn cô.
Cô khẽ nhăn mày, tránh đi ánh mắt này của anh, có chút oán giận mà đẩy vai anh ra, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Động tác này của cô rơi vào mắt của người đàn ông, còn có ý định muốn chạy chốn? Trong khoảnh khắc cô nhíu mày đó, cả người anh giống như bị điện giật vậy.
Người con gái này, quả thực là một yêu tinh nhỏ, nếu là ở thời cổ đại, sợ là sẽ gây ra bao tranh cướp! Mà anh chính là tên "hôn quân" bị cô đầu độc.
"Làm sao? Rốt cuộc cũng chịu tỉnh?" Mộ Nhã Triết khẽ nhếch mày, xoa nắn gò má cô, khóe môi hiện lên ý cười châm chọc.
Đáy mắt anh cũng tràn đầy chế nhạo, bàn tay liên tục làm loạn trong váy cô, cô vội vã ôm cánh tay anh, lắc đầu: "Không muốn..."
Thể lực cô đã bị anh vắt cạn kiệt rồi, làm sao anh lại có thể vẫn khỏe khoắn như vậy?
"Muốn!" Anh không để ý đến lời cô, lại lần nữa bá đạo chiếm lấy môi cô, lưu luyến không ngừng.
Thân thể nam tính cao lớn của người đàn ông, mạnh mẽ chiếm lấy cô, còn sự giãy dụa phản kháng yếu đuối của cô, bỏ qua đi!
Phía dưới bị đè nén lâu như vậy, anh muốn cô!
Âm thanh của dây lưng vang lên.
Trời ạ, lại nữa sao?
Vân Thi Thi trong bụng bắt đầu hoảng loạn, có chút kinh sợ mà nhìn anh, chợt cảm trong túi quần tây, có cái gì đó đang lớn dần, ngay sau đó, chuông điện thoại di động bỗng vang lên!