"Vân Thi Thi? Tại sao điện thoại của Mộ Nhã Triết lại ở chỗ cô? Có phải hai người ở chung một chỗ hay không?"
Vân Thi Thi trực tiếp cúp điện thoại.
Chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.
Cô lần nữa cúp máy.
Nhưng Tống Ân Nhã lại lần nữa gọi tới.
Vân Thi Thi cảm thấy vô cùng phiền toái, giọng nói lộ ra vài phần không kiên nhẫn.
"Tống Ân Nhã, cô muốn thế nào?"
Giọng nói Tống Ân Nha mang theo sự lo lắng và cả đố kị truyền tới: "Mộ Nhã Triết có phải đang ở cùng cô hay không?"
"Chuyện này có liên quan gì đến cô?"
" Vân Thi Thi, cô thật không biết xấu hổ! Có phải là cô hay không? Anh họ Mộ bắt tôi xin lỗi cô, có phải đó cũng là chủ ý của cô hay không? Tôi cho cô biết, tôi sẽ không nói xin lỗi với một người đê tiện như cô!"
Tống Ân Nhã thẹn quá hóa giận, mắng vài câu.
Trong lòng Vân Thi Thi vốn đã đang phiền muộn, liền không thèm nghe nữa, nằm lên giường, nhưng bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng chửi rủa của Tống Ân Nhã, đầy bụng oán trách, trằn trọc, dù có cố gắng thế nào cũng không thể ngủ lại.
Đợi Mộ Nhã Triết quay lại, đã là hai giờ sáng.
Lúc về đến phòng, mở đèn phòng, liền thấy Vân Thi Thi đang nằm nghiêng mình.
Anh khẽ nhếch môi, đi tới đắp chăn cho cô, liền nhìn thấy điện thoại di động bị ném sang một bên.
Cô nghe điện thoại?
Như vậy... có lẽ là của Tống Ân Nhã?
Mộ Nhã Triết khẽ nhăn mày, đi ra ba công, tìm lại lịch sử cuộc gọi, rất nhanh nhìn thấy dãy số của Tống Ân Nhã, tiếng chuông vang lên, rất nhanh có người bắt máy: "Là anh họ Mộ sao?"
"Đã trễ thế này, tìm anh có chuyện gì?"
"Anh họ, em đang rất khó chịu...
anh tới giúp em, có được không?"
Âm thanh của cô có chút say, tựa hồ đã uống rất nhiều, ngay cả lời nói ra cũng không rõ: "Anh họ, em thật sự vô cùng đau, sắp chết mất, anh tới giúp em được không?"
"Em đang ở đâu?"
"Quân Lâm!"
Quân Lâm, là quán bar nổi tiếng nhất ở thủ đô này.
Cô tựa hồ khóc rất thương tâm, tâm tình rất không tốt, lại cộng thêm uống say mèm, mất đi sự cao ngạo thường ngày, sự yếu đuối từ trong sâu thẳm không chút che giấu mà bộc lộ ra ngoài.
Cô không hiểu nổi, tình yêu của cô dành cho anh đâu có kém Vân Thi Thi?
Vì sao Vân Thi Thi lại được anh cưng chiều như vậy?
Mà cô thì không?
Ôm một bụng đau khổ, cô mãi mới đủ dũng khí gọi điện cho anh. Nhưng mãi không bắt máy, cô nghĩ, là anh không muốn nghe? Nhưng khi cô ôm một tia hy vọng đó, buông xuống tư thái kiêu ngạo vốn có, một lần nữa gọi tới, vậy mà người nghe lại chính là Vân Thi Thi.
Đã trễ như vậy, anh đang ở cùng một chỗ với Vân Thi Thi?
Lẽ nào Mộ Nhã Triết đối với người phụ nữ này không phải là hứng thú chơi đùa nhất thời, là nghiêm túc sao?
Anh thật sự thích Vân Thi Thi sao?
Một khắc kia, Tống Ân Nhã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Từ nhỏ, cô đã ỷ lại vào Mộ Nhã Triết, nhiều năm như vậy, cô thậm chí độc hưởng sự cưng chiều của anh.