Mộc Tịch vội vàng kéo cô ta, Tống Ân Nhã lại đột nhiên đem tay cô ấy ném ra, trực tiếp đi tới trước mặt Vân Thi Thi, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn cô.
Vân Thi Thi bụng đầy cảnh giác, nhướng mày, cũng không sợ cô ta chút nào, ngẩng đầu đối diện nhìn cô ta.
Tống Ân Nhã lạnh lùng mà đánh giá cô, im lặng thật lâu, vẫn không nói một câu.
Cô ta không mở miệng, Vân Thi Thi đặt câu hỏi trước: “Có gì muốn làm?”
Dư quang lạnh băng của Tống Ân Nhã liếc liếc nhìn Mộc Tịch và Đinh Ninh, Vân Thi Thi hiểu rõ ý tứ trong mắt cô ta, vì thế nói: “Đinh Ninh, Mộc Tịch, các chị đi ra ngoài trước đi.”
“Thi Thi, cô ta là ai, không sao chứ?” Mộc Tịch có chút lo lắng hỏi.
“Không có việc gì.” Vân Thi Thi an ủi cô ấy.
Mộc Tịch lúc này mới bất an mà đi ra ngoài, Đinh Ninh cũng đi theo ra ngoài, đóng cửa lại.
Lúc này, phòng nghỉ chỉ còn hai người bọn họ.
Vân Thi Thi nhếch môi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Ha ha, như cô mong muốn!” Tống Ân Nhã lại như kẻ cao cao tại thượng bố thí, môi đỏ hé mở: “Tôi tới, là xin lỗi cô!”
Ngoài miệng nói là xin lỗi, nhưng trên mặt cô ta lại không có biểu hiện một chút ý muốn chân thành xin lỗi, ngược lại là vẻ mặt khinh miệt, khinh bỉ, thậm chí là…… Ghê tởm.
Nếu không phải đồng ý với Mộ Nhã Triết, cô ta sống chết cũng không cúi đầu xin lỗi với Vân Thi Thi.
Cô ta có thể tới, đã là phải đấu tranh tâm lý rất lớn rồi.
Vân Thi Thi nhướng mày, nhìn cô ta một cái.
Xin lỗi?
Tống Ân Nhã thế nhưng sẽ xin lỗi cô?
Mặt trời mọc đằng tây rồi sao?
“Ngày đó, tôi không nên…… Tôi không nên đánh cô! Cũng không nên vô cớ gây rối, là tôi không đúng, tôi xin lỗi cô!” Tống Ân Nhã nói như vậy, cắn chặt răng, tượng trưng hơi cúi đầu một chút.
Nhưng mà hướng cô xin lỗi lại dường như là khuất nhục to lớn, cô ta nắm chặt nắm đấm, móng tay cơ hồ véo vào thịt, đau vô cùng.
“Chỉ như vậy?”
Vân Thi Thi vốn vẫn rất chờ mong, kết quả lời xin lỗi này căn bản một chút thành ý đều không có, thực sự khiến cô thất vọng rồi.
Cũng khó trách, thiên kim đại tiểu thư sống trong nhung
lụa như Tống Ân Nhã, vẫn luôn được sủng trong lòng bàn tay, ngạo mạn, ương bướng, không coi ai ra gì.
Hướng người khác cúi đầu, quả thực là còn khổ sở hơn cả giết cô ta.
Cô ta nguyện ý nói ra một câu như vậy, đã xem như không dễ dàng.
Ha ha.
“Tôi không chấp nhận.” Vân Thi Thi ngay sau đó tỏ rõ thái độ của bản thân.
Tống Ân Nhã nghe vậy, ấn đường vừa nhíu, tròng mắt trừng to.
“Cái gì?!”
Cô ta hạ giá đến xin lỗi cô, cô lại không chấp nhận?
“Cô dựa vào cái gì không chấp nhận lời xin lỗi của tôi!?” Cô ta lạnh giọng chất vấn, cảm giác nhục nhã vô cùng, nếu không phải có điều cố kỵ, cô ta đã sớm tát cho một cái bạt tai.
Cô dựa vào cái gì không chấp nhận?
Xem nha, màn phản vấn cao cao tại thượng mà đúng lý hợp tình cỡ nào!
Chẳng lẽ cô ta tới xin lỗi, cô liền nhất định phải chấp nhận lời xin lỗi của cô ta sao?
Cô ta tuy nói là xin lỗi, mà sự tôn trọng cơ bản đều không có, mỗi một chữ trong lời nói khiến cho người ta cảm giác cao cao tại thượng, không có một chút thành ý.
Thử hỏi cô làm sao mà chấp nhận?
Vân Thi Thi nói: “Cô nói xin lỗi hay không, là chuyện của cô. Tôi chấp nhận hay không, là chuyện của tôi.”
“Tiện……” Tống Ân Nhã theo bản năng muốn mắng, nhưng mà trong đầu bỗng nhiên hiện lên ánh mắt lạnh băng của Mộ Nhã Triết, đột nhiên im miệng, hung tợn mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén như hận không thể xẻo thịt trên người cô xuống!
“Nếu nói xin lỗi xong rồi, vậy có thể cút đi?” Vân Thi Thi hơi mỉm cười, lại không chút lưu tình ngầm lệnh đuổi khách.
Tống Ân Nhã giận quá thành cười, kéo căng môi đỏ, lộ ra hàm răng dày đặc: “Cô dám bảo tôi cút?!”