Cảnh sát phỏng đoán, hung phạm hẳn là loại sát thủ ham muốn giết người.
Tội phạm đại khái là người có khuynh hướng bạo lực, đã chịu kích thích bên ngoài, hoặc là tinh thần không cân bằng, cho nên xuất hiện hành vi cực đoan phản xã hội.
Cũng thật sự chính là như vậy sao?
Nhưng mà Vân Thiên Hữu lại không cho là như vậy.
Trước khi hung thủ tiến hành ám sát, xâm nhập vào hệ thống an ninh của trường học, phá hủy camera, bao gồm cả camera ngoài đường phố cách vườn trường phạm vi mấy trăm mét đều cắt đứt.
Đây là một vụ ám sát có dự mưu.
Địa điểm phục kích hẳn là tòa nhà bỏ hoang đối diện với phòng học.
Khoảng cách từ tòa nhà bỏ đi kia đến trường học chừng trăm mét, nhưng mà lại là một địa điểm phúc kích hoàn mỹ.
Cả người Vân Thiên Hữu đang ở vào trạng thái tinh thần đình trệ.
Vụ ám sát này tới quá đột nhiên, khiến người ta bất ngờ không kịp phòng ngừa.
Tên hung thủ này nhất định là một sát thủ từng được huấn luyện bài bản, sau khi ám sát thất bại, toàn bộ rút lui, thế nhưng không để lại một chút dấu vết nào.
Theo như Vân Thiên Hữu suy đoán, đây cơ hồ là một vụ ám sát thành công.
Cậu cách cái chết, chỉ kém vài mili giây.
Tất nhiên, Lý Hàn Lâm sẽ không đem hoài nghi của Hữu Hữu nói cho Vân Thi Thi biết, chỉ nói với cô, đây là một vụ đấu sung ngoài ý muốn xảy ra ở vườn trường.
Vân Thi Thi đau lòng mà ôm chặt Hữu Hữu, đứa bé còn nhỏ như vậy, đã trải qua cuộc đấu súng khủng bố ngoài ý muốn như vậy, nhất định sẽ sợ hãi.
Cô không ngừng dịu dàng an ủi, Hữu Hữu lúc này mới dần dần ngừng sợ hãi.
Xe chạy nhanh về nhà.
Vân Thi Thi đem Hữu Hữu ôm vào phòng ngủ, mới vừa đem cậu ôm đến trên giường, cậu bỗng nhiên từ trên giường nhảy xuống, đi đến trước cửa sổ, đem cửa sổ đóng chặt lại, lại đem bức màn kéo lên, toàn bộ phòng ngủ trong nháy mắt liền tối đen, kín không kẽ hở.
Cậu lại đi tới cửa, sau khi khóa trái cửa, động tác trên tay trong nháy mắt liền cứng ngắc, sau đó, có lẽ là khẩn trương quá mức lại lập tức buông lỏng xuống dưới, cả người kề sát ván cửa dần xụi lơ trên mặt đất, hô hấp có chút dồn dập không bình thường.
Vân Thi Thi đau lòng mà ôm lấy cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Hữu Hữu, đừng
sợ đừng sợ, đã không có việc gì, con đừng sợ! Mẹ ở đây, mẹ ở cùng con!”
Hữu Hữu đem khuôn mặt nhỏ chon vào lòng cô, trên mặt không chút biểu cảm, ở góc độ Vân Thi Thi nhìn không thấy, trong đôi mắt lộ ra một tia sát khí!
Đứa bé khác nếu gặp phải một màn khủng bố như thế, sống chết một đường, e là sợ tới mức gào khóc.
Mà Hữu Hữu lại một giọt nước mắt cũng không rơi, chỉ là gắt gao mà nắm vạt áo Vân Thi Thi, hai ngón tay nhỏ quyết tâm mà ôm lấy cô, sâu trong đôi mắt, lại là lòng còn sợ hãi sâu sắc!
Hơn nữa, còn là sợ hãi cùng phẫn nộ!
Cậu không biết, rốt cuộc là ai phái sát thủ tới ám sát cậu!
Cậu chỉ sợ, sợ mục tiêu kế tiếp của bọn sát thủ chính là mẹ!
Cậu có thể tránh thoát, thoáng lướt qua thần chết, hoàn toàn nhờ may mắn!
Nhưng nếu tiếp theo lại xảy ra chuyện như vậy, cậu lo lắng, mẹ sẽ gặp bất trắc!
So với bản thân, cậu lo lắng hơn, chính là an nguy của Vân Thi Thi.
Hữu Hữu gắt gao mà cắn môi, hàm răng trắng tinh khắc sâu dấu vết trên cánh môi.
Suốt một ngày, cậu đều không nói chuyện.
Vân Thi Thi đau lòng như đao cắt, suốt một ngày, một tấc cũng không rời.
Đêm đã khuya.
Vân Thi Thi ôm Vân Thiên Hữu, lẳng lặng mà ngủ.
Trong bóng đêm, Vân Thiên Hữu chậm rãi mở mắt, quay đầu, thấy vẻ mặt an tĩnh lúc ngủ của Vân Thi Thi, nâng mặt cô lên, ở trên ấn đường nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, ngay sau đó, thật cẩn thận mà tránh thoát cái ôm của cô.
Cậu rời khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng, sau khi khóa trái cửa, gọi cho Lý Hàn Lâm một cú điện thoại.
Điện thoại mới vừa được nhận, liền truyền đến thanh âm lo lắng của Lý Hàn Lâm: “Tổng giám đốc Vân?”