Mộ Uyển Nhu nói xong liền đưa tay về phía Vân Thi Thi.
Hữu Hữu lạnh lùng lườm cô ta một cái, trốn ra sau người Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi nổi giận nói: "Mộ Uyển Nhu, cô dựa vào cái gì mà bắt tôi giao con trai của tôi cho cô? Không được đụng đến Hữu Hữu, cái tay bẩn thỉu của cô cách xa thằng bé một chút!"
"Thật sự là đồ đê tiện! Người phụ nữ đê tiện như cô sinh con cũng là đồ đê tiện, nhận giặc làm mẹ, không biết xấu hổ!"
Ánh mắt Vân Thi Thi tỏa ra hơi lạnh, cô lập tức giơ tay lên, cho cô ta một cái bạt tai.
"Bốp" một tiếng vang dội.
Mộ Uyển Nhu bị bất ngờ không kịp phòng bị, cả khuôn mặt bị đánh lệch sang một bên.
Mộ Uyển Nhu quay đầu lại nhìn cô với vẻ khó tin: "Cô đánh tôi?"
Vân Thi Thi cắn chặt môi, trên mặt tràn đầy căm hận.
Từ đáy lòng cô hận Mộ Uyển Nhu tới tận xương tủy.
Cô ta đã cướp đoạt nhiều thứ của cô như vậy rồi, bây giờ lại còn muốn cướp cả Hữu Hữu của cô!
Làm sao có thể bỏ qua được!
"Không biết xấu hổ, đê tiện, phải là cô mới đúng chứ?" Vân Thi Thi không cách nào giữ được bình tĩnh, lạnh lùng lên tiếng: "Nếu Hữu Hữu trở lại nhà họ Mộ mới thật sự là nhận giặc làm mẹ!"
Câu này của cô đầy ẩn ý.
Người ngoài nghe thì không hiểu, nhưng mà hàm ý trong câu này như thế nào Mộ Uyển Nhu lại rất rõ, cô ta dường như bị chọc trúng chỗ yếu, cảm thấy chột dạ, mạnh miệng quát: "Ngậm miệng! Cô che giấu huyết mạch của nhà họ Mộ lại còn đứng trước mặt tôi diễu võ dương oai, đồ vô liêm sỉ!"
"Đồ điên, cô không được mắng mẹ tôi! Cô mới là đồ vô liêm sỉ!"
Vân Thiên Hữu vô cùng giận dữ, giang hai tay ra đứng trước mặt Vân Thi Thi, đôi mắt đầy lửa giận.
Trong lòng cậu vừa oán giận vừa căm phẫn.
Lúc này cậu bỗng nhiên hiểu ra vụ đấu súng ở trường rốt cuộc là do ai đứng sau gây ra.
Cậu nhìn ra được, Mộ Uyển Nhu rất muốn trừ khử
cậu và mẹ cậu, cộng thêm vụ việc hôm đó cậu và Tiểu Dịch Thần bị ám sát, Mộ Uyển Nhu này thật sự là lòng lang dạ sói!
Trong mắt cô ta, cậu và mẹ cậu giống như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt!
Không chỉ như thế, chỉ sợ về sau ngay cả Mộ Dịch Thần cô ta cũng sẽ không bỏ qua!
Hiện giờ cậu không ngừng hối hận.
Rõ ràng lúc trước cậu đã có cơ hội diệt trừ Mộ Uyển Nhu nhưng cậu lại không ra tay.
Cho nên bây giờ mới làm hại mẹ bị cô ta đẩy vào đường cùng thế này.
Nếu như cậu xuống tay sớm một bước, diệt trừ Mộ Uyển Nhu, vậy thì đã không xảy ra chuyện hôm nay!
Mộ Uyển Nhu cúi đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu, ý lạnh thấu xương, chửi mắng: "Đồ hèn hạ, mày là cái quái gì chứ, lấy tư cách gì mà nói chuyện với tao?"
"Ha ha, không có tư cách nói chuyện với tôi phải là cô mới đúng!" Vân Thiên Hữu ngẩng mặt lên, sắc mặt không chút thay đổi, thấp giọng nói: "Đồ giả mạo!"
Cậu thốt ra những lời này, Vân Thi Thi đứng ở phía sau nên không nghe rõ, nhưng mà Mộ Uyển Nhu lại nghe được rõ ràng!
Đứa nhỏ này thật to gan, dám nói cô ta là đồ giả mạo!
Mộ Uyển Nhu không khỏi thẹn quá hóa giận, giơ tay lên, ngay khi tay cô ta chuẩn bị rơi vào trên mặt Mộ Thiên Hữu thì Vân Thi Thi đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô ta.
"Buông ra!" Mộ Uyển Nhu ra sức vùng vẫy.
Bên cạnh lập tức có người tiến đến áp chế Vân Thi Thi.
Vân Thiên Hữu thấy Vân Thi Thi bị khống chế thì gấp gáp đến mức hai mắt đỏ bừng lên, liều mạng nhào lên trước ôm lấy Vân Thi Thi.