Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Bây Giờ Tôi Có Thể Giết Cô


trước sau

Vân Thi Thi lười biếng khép hờ đôi mắt, trong đáy mắt có vẻ trêu tức, giống như đang chế giễu cô ta ngu muội, khờ dại, thế nhưng cô cũng không mở miệng, chỉ yên lặng mà nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo vừa có thương hại lại vừa có khinh thường, ánh mắt như thể muốn khoét da để nhìn thấu xương cốt cô ta vậy.

Chẳng lẽ cô cầu xin thì Mộ Uyển Nhu sẽ bỏ qua cho cô sao?

Ha ha!

Cô ta trói cô ở đây chẳng qua chỉ có một mục đích là muốn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở, chật vật của cô mà thôi.

Cô cần gì phải tự rước lấy nhục nhã?

Mộ Uyển Nhu bị ánh mắt này chọc giận, nắm lấy tóc cô, đập đầu cô vào bức tường cứng rắn.

"Con tiện nhân không biết tốt xấu! Ha ha! Tôi lại càng muốn nhìn xem cô còn có thể chống cự đến lúc nào!"

Vân Thi Thi đau đến mức rên lên một tiếng, mi mắt nhíu chặt, chỉ cảm thấy trong đầu bị chấn động, giống như cả linh hồn cũng bị chấn động.

Mọi thứ trước mắt dường như đều đang rung chuyển, ngay sau đó cô lập tức cảm giác được có một dòng chất lỏng chậm rãi theo trán chảy xuống, ngấm vào mắt, trước mắt là một màn đỏ tươi, cô cau mày chửi thề một câu: "Rốt cuộc là ai không biết tốt xấu hả? Mộ Uyển Nhu! Cô đừng có quá đáng! Nói đi, rốt cuộc là cô có mục đích gì mà không thể nói cho người khác biết? Không ngại nói ra chứ?"

Lời còn chưa dứt, Vân Thi Thi đã cảm giác cổ họng xuất hiện cảm giác ngai ngái, ngay sau đó phun ra một búng máu.

Thấy cô như vậy, trong lòng Mộ Uyển Nhu không ngừng đắc ý.

Cô ta bỗng nhiên kề sát đến, vẻ mặt tàn ác níu chặt tóc cô: "Vân Thi Thi, cô có tin bây giờ tôi có thể giết cô hay không?"

Vân Thi Thi nghiêng mặt, ánh mắt liếc nhìn cô ta, lạnh
lùng phun ra mấy chữ: "Muốn chém muốn giết cứ việc, tôi đã rơi vào tay cô rồi, đương nhiên cô muốn làm gì cũng được, lắm lời vô nghĩa như vậy làm gì!"

"Thật là có khí phách nhỉ? Ha ha! Nếu như được thì tôi đã giết cô rồi! Chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc!"

"Ha ha! Mộ Uyển Nhu, cô giả vờ lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng lộ ra dã tâm kia! Chỉ là cô thật sự ngu ngốc đến mức không thể tin được. Bây giờ tôi cũng thấy lo thay cho cô, không biết cô sẽ chết như thế nào đây!"

Nghe được giọng điệu mỉa mai của cô, Mộ Uyển Nhu nhất thời thẹn quá thành giận, đưa tay giáng một cái tát xuống.

Vân Thi Thi quay đầu, trên mặt in dấu một bàn tay, khuôn mặt nóng rát như thể bị lửa thiêu. Cô lạnh lùng trừng mắt, cười nhạt nói: "Mộ Uyển Nhu, đừng có chạm bàn tay bẩn thỉu của cô vào người tôi!"

Mộ Uyển Nhu càng tức giận hơn.

Cô ta trói cô lại đây là muốn dạy dỗ cô một trận ra trò, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật cầu xin của Vân Thi Thi, cô ta còn vô cùng mong chờ được nhìn thấy cảnh người phụ nữ kia quỳ gối trước mặt cô ta, không ngừng dập đầu cầu xin cô ta, chỉ nghĩ đến thôi mà trong lòng đã sảng khoái rồi!

Thế mà hiện giờ, cô thương tích đầy người mà dáng vẻ vẫn ung dung điềm đạm.

Mộ Uyển Nhu giận điên lên: "Vân Thi Thi, cô cũng không tự nhìn mình xem, bây giờ cô đang ở trong tay ai, thế mà vẫn còn già mồm như vậy, không sợ bị tôi vả vào miệng sao?"

Vân Thi Thi mím môi cười lạnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện