Trong mắt Mộ Uyển Nhu có một chút bối rối thoang qua, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh."Cháu đã giam lỏng cô ta rồi!"
"Ừm! Trước không nên động vào cô ta, chờ có thời gian, ta có lời muốn hỏi cô ta!" Mộ Thịnh trầm giọng nói.
Mộ Uyển Nhu trong lòng cười lạnh, chỉ sợ, là không có cơ hội này rồi!
Nhưng mà ngoài miệng lại nói: "Dạ được, ông nội, cháu lập tức quay về!... Đứa bé kia đâu?"
"Đứa bé kia, đối với ta rất lạnh nhạt, rất thờ ơ! Ta để Tiểu Dịch Thần bên cạnh nó, hi vọng, có thể mở lòng nó được!" Lời trong miệng Mộ Thịnh nói ra có chút thương tâm cùng ảm đạm.
Mộ Uyển Nhu cười một tiếng, lập tức an ủi: "Ông nội, ông đừng có gấp mà! Trẻ con ấy mà, còn nhỏ, bước vào một hoàn cảnh lạ lẫm, chắc chắn cần một thời gian thích ứng, vượt qua! Huống hồ, nó và ông xa cách đã bảy năm, ông đối với nó mà nói, vẫn là rất xa lạ, dù sao cũng cần thời gian hiểu nhau! Thời gian lâu dần, liền sẽ nảy sinh tình cảm!"
"Chỉ hy vọng như thế!" Mộ Thịnh cảm thán một câu: " Thời gian không còn sớm, cháu cũng tranh thủ trở về đi!"
"Vâng!"
Mộ Uyển Nhu cúp điện thoại, căn dặn mấy tên thủ hạ: "Các người, trông coi cô ta cho tôi, hiểu chưa?!"
Mấy tên thủ hạ gật gật đầu.
Mộ Uyển Nhu liền đi.
Cửa chính nhà kho chậm rãi đóng kín.
Mấy gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau một cái, liền xoay người, đem hai tay Vân Thi Thi treo lên trên cây cột.
Một gã trong số đó không nhịn được không nhịn được nhìn cô thêm vài lần.
Cô nàng này, dáng dấp vẫn rất hấp dẫn!
Nghĩ như vậy, hắn ta nhịn không được vươn tay, hung hăng bấm một cái trên eo mềm mại của cô, khóe miệng nở nụ cười dâm mị vô cùng.
Bên cạnh, một gã đàn ông đánh tay của hắn ta."Không cho phép sờ loạn!"
"Ôi, anh như vậy có ý tứ gì? Con đàn bà này dáng dấp xinh đẹp như vậy, còn không cho phép người kiểm tra?"
"Cậu không nghe thấy lời cô Mộ vừa nói sao? Trông coi cô ta còn cái khác, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!"
Gã đàn ông này lại chưa từ bỏ ý định, cổ động nói: "Dù sao, ả đàn
bà này cuối cùng cũng là đường chết, thừa dịp người còn thở, không bằng, anh em chúng ta cùng nhau chơi đùa? Anh xem một chút, ả đàn bà này, mặt rất xinh đẹp! Cứ như vậy để cho cô ta chết đi, quá đáng tiếc!"
"Cẩn thận xảy ra án mạng!" Bên cạnh, gã đàn ông quát bảo ngừng nói.
"Ai?! Cẩn thận một chút là được mà! Anh hai, nếu không,anh lên trước? Dù sao, làm em út, chơi sau cùng cũng được mà!"
Gã đàn ông này hiển nhiên ham muốn Vân Thi Thi, một người đẹp như thế, cứ thế mà chết đi, không khỏi thật là có chút đáng tiếc!
Không bằng thừa dịp trước khi cô chết, cho mấy anh em bọn họ vui vẻ thoải mái một chút!
"Thôi đi! Cậu cũng đừng làm con thiêu thân! Ả đàn bà này, cấp trên lên tiếng nói phải để sống! Kiềm chế lại đi! Đêm nay thay phiên gác đêm, cậu đừng làm loạn, hỏng việc lớn!"
Gã đàn ông này lên tiếng, dường như hắn ta có một ít uy tín, mấy gã đàn em bên cạnh cho dù lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại cũng không thể không ngoan ngoãn nghe lời, như vậy thôi.
Chỉ là, trong lòng còn băn khoăn!
...
Lúc Mộ Uyển Nhu trở lại nhà họ Mộ, trong phòng tiếp khách đèn đuốc sáng trưng.
Trước khi cô ta trở về nhà họ Mộ, đã gọi cho Mộ Liên Tước một cú điện thoại.
Dựa theo lời dặn của ông ta, Mộ Uyển Nhu đã đem Vân Thi Thi giam lỏng tại một nơi cực kỳ vắng vẻ.
Cho tới bây giờ, kế hoạch mọi thứ đều thuận lợi, Mộ Liên Tước tất nhiên là rất hài lòng, trong điện thoại, ông ta nói với cô, Mộ Nhã Triết bây giờ không có trong nước, bọn họ có hai ngày.
Nhất định phải trước tối ngày mai, đem Vân Thiên Hữu chuyển đi khỏi nhà họ Mộ.
Bây giờ, Vân Thiên Hữu bị kẹt ở nhà họ Mộ, là cơ hội ra tay tốt nhất.