"Chuyện gì? Sao trước cửa nhiều người vậy..." Lâm Phượng Thiên mới vừa thử kính ở sân, liền mơ hồ nghe thấy dưới lầu có âm thanh khác thường, nhanh chóng chạy lại đã thấy đoàn người.
Anh ta(1) kinh ngạc liếc mắt thấy trong đoàn người có một dáng người thon dài, vẻ mặt hiếm lạ nói: "Tổng giám đốc Mộ! Ngọn gió nào thổi ngài tới nơi này?"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc mắt anh ta một cái, không để ý tới.
Tên Lâm Phượng Thiên này có chút đặc thù cũng có chút thủ đoạn, là người tài đáng quý. Bởi vậy, Mộ Nhã Triết cũng mặc kệ, anh ta không phải đèn cạn dầu.
Lâm Phượng Thiên cười ha ha, tầm mắt chuyển đi lập tức nhìn thấy Tiếu Tuyết ở sau lưng Vân Thi Thi, mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Anh Mộ!”
Đột nhiên, một dáng người điềm đạm xinh đẹp cùng với âm thanh thẹn thùng xông vào.
Mọi người quay đầu lại, liền thấy một cô gái mặc váy dài màu lam xanh ăn diện lộng lẫy vui sướng chạy tới Mộ Nhã Triết. Một bên dùng sức đẩy Vân Thi Thi đứng trước mặt Mộ Nhã Triết ra.
Người phụ nữ nào đứng ở trước mặt anh Mộ? Thật là chướng mắt!
Cô âm thầm trừng mắt nhìn Vân Thi Thi, quay đầu lại nhìn Mộ Nhã Triết là một nụ cười xinh xắn động lòng người.
"Anh Mộ, anh tới rồi? Anh cố ý tới là xem em sao?"
Lục Cảnh Điềm 20 tuổi, là đại tiểu thư hào môn thế gia, nhà mở ra bệnh viện tốt nhất thành phố.
Hai nhà Mộ - Lục nhiều đời đều quan hệ tốt, có lời đồn rằng Lục Cảnh Điềm là "thái tử phi" được ông Mộ vừa ý. Chỉ là người có tình ý, người thì lại vô tình.
Mà Mộ Nhã Triết chỉ xem cô ta như là em gái. Cô chủ lớn nhà họ Lục thích Mộ Nhã Triết, đã không còn là bí mật trong giới người thượng lưu.
Mộ Nhã Triết đối với Lục Cảnh Điềm cũng cực kỳ chăm sóc, xem cô ta như em gái mà thương yêu.
Nhưng đối với Mộ Nhã Triết quan hệ giữ anh và cô ta không hơn mức nào!
Lục Cảnh Điềm si ngốc nhìn anh, Mộ Nhã Triết, ba chữ này cơ hồ khắc
sâu ở trong lòng cô ta. Vừa nghe đến tên, đầu quả tim cô ta đều tê dại.
Cô tay êu cùng ngưỡng mộ người đàn ông này từ nhỏ đến lớn, nằm mơ đều hy vọng anh ấy có thể nhìn đến cô ta nhiều hơn nữa. Lại thấy ánh mắt anh như có như không nhìn đến chỗ Vân Thi Thi, Lục Cảnh Điềm cũng không khỏi nhìn cô vài lần.
Cô ta thừa nhận, người phụ nữ này rất xinh đẹp. Cô ta đi theo Mộ Nhã Triết cũng coi như đã gặp qua nhiều người, thấy không ít những người xinh đẹp.
Nhưng cô ta không thể không ghen ghét, cái người phụ nữ này dung mạo lại khác với những người khác. Người phụ này có vẻ đẹp thanh tú thanh nhã, hồn nhiên, phảng phất dùng hết từ ngữ tốt đẹp trau chuốt cũng không diễn tả được dung mạo cô.
Mới vừa rồi, cô ta cách đó không xa nên nghe được lời Lâm Phượng Thiên nói, trong lòng có chút ghen ghét.
Lục Cảnh Điềm muốn tiến vào giới giải trí mở ra làn gió, đơn giản chỉ muốn xuất hiện càng nhiều trong tầm mắt Mộ Nhã Triết.
Mà Lâm Phượng Thiên dù nằm mơ cô ta cũng muốn làm quen với vị đạo diễn ưu tú này, nhưng tựa hồ vừa rồi nghe thấy một người như ông ta lại hạ mình chủ động muốn ký hợp đồng với người phụ nữ này.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Lục Cảnh Điềm hoảng loạn.
*Từ chương này và các chương sau, Lâm Phượng Thiên sẽ được gọi là anh ta (khác với những chương trước) là do trước đây, nhân vật này chỉ được đề cập đến nghề nghiệp, không được đề cập đến tuổi tác, nên các editor đã để là “ông” cho hợp lý. Nhưng đến chương 115, có 1 chi tiết có liên quan đến tuổi tác của nhân vật này, nên cách gọi sẽ bị thay đổi. Mong các reader thông cảm!