Trong ánh sáng mờ tối, mái tóc đen của Vân Thi Thi rơi tán loạn trên vai, che đi một nửa khuôn mặt thanh tú. Ánh sao lành lạnh chiếu lên những vết máu đọng trên gương mặt cô.
Cô nhắm mắt, hàng lông mày nhíu lại, đôi môi khô mím chặt bị nứt ra một mảng máu, như thể đang cố gắng chịu đựng cái gì đó.
Vân Thi Thi cẩn thận động đậy tay chân, nhưng cả người đã bị trói lại, căn bản là không cử động được chút nào.
Cũng không biết đã bị trói bao lâu, cả người cô vô cùng đau nhức, tê cứng gần như mất đi cảm giác. Cô thử giật giật cánh tay, đau đớn ập tới làm cô phải hít vào một hơi khí lạnh.
Trong sự căng thẳng, cô sợ hãi nhìn quanh bốn phía, đập vào mắt là dấu vết bãi máu khô bên chân kia, khiến cô chợt nhớ lại —— vừa rồi không phải là ác mộng, cô thật sự vẫn còn đang ở nơi địa ngục đáng sợ này, không thể nào trốn ra ngoài…
"Cô tỉnh rồi!"
Trong bóng tối, bất ngờ vang lên một giọng nói trầm thấp.
Vân Thi Thi mở to mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy một người đàn ông.
Một người đàn ông trung niên.
Ông ta mặc một bộ đồ cổ tàu, ngồi trên ghế, cả người toát lên vẻ khí thế.
Chỉ là, có lẽ do đã có tuổi, tóc ông ta đã sớm có màu xám, khuôn mặt mang vẻ tang thương, giữa hai hàng lông mày anh tuấn, loáng thoáng có thể nhận ra khi còn trẻ chắc cũng là một người người đẹp trai phong lưu!
Tuy nhiên, đôi mắt kia thật sắc bén, giống như ánh mắt loài chim ưng, bén nhọn như mũi tên, là một loại ánh mắt cực kỳ khiếp người!
Đường nét ngũ quan này, lại có vài phần tương tự với Mộ Nhã Triết!
Chẳng lẽ, là một người của nhà họ Mộ?!
Lúc đầu cô chỉ có vài phần hoài nghi, nhưng quan sát kỹ hơn, lại thấy suy đoán này ngày càng có cơ sở.
Người đàn ông trung niên trước mắt này, khuôn mặt có vài phần giống với Mộ Thịnh.
Vân Thi Thi kinh ngạc, nhưng vẫn cố áp chế bình tĩnh lại hỏi: “Ông là ai?”
“Ha ha! Cô không cần
biết tôi là ai!” Người đàn ông âm trầm cười một tiếng, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống cô, nhưng trong lòng lại có chút ngoài ý muốn.
Con nhóc này, lá gan có vẻ lớn!
Rơi vào hoàn cảnh thế này, đổi lại là cô gái khác, nhất định sẽ bị dọa cho biến sắc, nước mắt đầy mặt mới đúng!
Nhưng giờ phút này, trên mặt cô, trừ sự trầm tĩnh và cảnh giác, không có chút gì là e ngại sợ hãi cả.
Không thể không nói, đây không phải một cô gái tầm thường.
“Cô không sợ tôi sao?!”
Mộ Liên Tước cảm thấy uy nghiêm của mình bị giảm bớt ít nhiều trước mặt cô, không khỏi hỏi một câu.
“Ha ha! Ông cũng không phải là quỷ, có gì phải sợ! Có là quỷ, tôi cũng không sợ!” Vân Thi Thi cứng rắn, không cho phép mình tỏ ra mềm yếu với người đàn ông trước mắt!
“Cô gái nhỏ, thật là không tầm thường đấy! Ha ha!”
Tiếng cười của Mộ Liên Tước trầm đục như từ địa ngục vọng tới.
Vẫn Thi Thi lại lạnh lùng nhếch môi đáp: “Thưa ông, nhìn ông cũng là một nhân vật lớn. Tôi hỏi ông, là ông trói tôi đưa tới nơi này đúng không? Rốt cuộc ông có mục đích gì, tôi tự nhận mình là một nhân vật nhỏ, cũng không nhớ là đã có nửa điểm gì phạm tới ông?”
“Cô không phạm phải tôi nửa điểm nào cả! Chỉ có điều đối với tôi mà nói, cô vẫn có chút giá trị sử dụng!” Mộ Liên Tước nhíu mày, ngón tay đặt trên cây ba toong gõ nhẹ vài cái, phát ra thanh âm thanh thúy.
Bên cạnh, ngay lập tức có người đi tới, cầm máy chụp hình, ánh sáng chớp nhoáng, hướng ống kính về phía bộ dạng chật vật của cô, chụp vài bức hình.