“Mộ thị ở trong tay tôi chỉ là phế tích? Đợi đến khi cô có thể sống đến khi nhìn thấy điều đó rồi hãy nói!”
Nói xong, Mộ Liên Tước liền chống ba toong rời đi.
Cửa cuốn của nhà kho nặng nề đóng lại, một lần nữa ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Mí mắt Vân Thi Thi khẽ run rẩy, hít sâu một hơi khí lạnh, cô cũng không biết rốt cuộc đã bị gãy mấy cái xương cả thảy, vết thương trên bả vai bị dây lưng có ngâm nước muối quất rách cả mảng da lại, đau xót vô cùng, như thể có vô số côn trùng đang gặm nhấm, đau nhức khó chịu.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là một sự hành hạ.
Tuy nhiên, mỗi lần nhớ tới lúm đồng tiền cười sáng rỡ của Hữu Hữu và tiểu Dịch Thần, cô lại dâng lên ý chí sống sót!
Sống!
Nhất định phải sống, tuyệt đối không thể buông bỏ bất kỳ một hy vọng nào!
Cô cắn chặt hàm răng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sáng sớm.
Tiếng gõ cửa của người giúp việc vang lên: “Cậu chủ nhỏ, nên rời giường rồi!”
Hữu Hữu đang ngồi ở trên giường, liền đứng dậy.
Suốt cả đêm, cậu chưa chợp mắt chút nào.
Cơ thể mệt mỏi, nhưng tinh thần thì khẩn trương, nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình, trợn tròn mắt đến sáng, rốt cuộc cũng chờ được đến bảy giờ.
Cậu thay đồng phục học sinh, sắp xếp lại cặp sách, đeo cặp ra khỏi phòng, trầm tư trong chốc lát, lại đi tới phòng của Mộ Dịch Thần.
Đẩy cửa một cái, không ngờ cửa lại bị khóa.
Xem ra, Mộ Thịnh đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Cậu nhìn quanh bốn phía, xác nhận xung quanh không có ai, lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ.
Mộ Dịch Thần gõ cửa ba cái, đáp lại.
Ám hiệu giữa hai đứa bé rất ăn ý.
Mộ Dịch Thần cũng suốt đêm chưa ngủ, cho đến khi trời sáng, tinh thần vẫn còn kinh hãi.
“Là em sao?” Bên trong cửa, tiểu Dịch Thần bất an lên tiếng.
“Ừm, là em. Hình như cửa bị khóa trái rồi.” Hữu Hữu thử dò xét lại một cái.
“Anh biết.”
Mộ Dịch Thần buồn buồn nói: “Bây giờ em đi học đi, cẩn thận một chút!”
“Ừm! Anh cũng vậy.”
Hữu Hữu dừng lại, vẫn không yên lòng hỏi: “Anh… Không sao chứ? Em có chút
lo lắng cho anh!”
Trong phòng, Mộ Dịch Thần tựa vào cửa, cong môi cười nhẹ, trong lòng nổi lên mấy phần vui mừng.
“Không sao, anh là anh trai của em, bảo vệ em và mẹ, là trách nhiệm của anh!”
Hữu Hữu cũng cười khẽ: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ tìm được mẹ, trước đó, anh nhớ phải tự bảo vệ mình, mọi sự đều phải cảnh giác! Em lo lắng, anh đóng giả em, sẽ gặp chuyện bất trắc.”
“Không cần lo lắng cho anh, em cũng phải cẩn thận.”
Hữu Hữu chợt nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang, lập tức thấp giọng nói: “Có người đến, em đi trước đây.”
“Ừ.”
Hữu Hữu đi nhanh về phía hành lang, bắt gặp đúng lúc Mộ Uyển Nhu từ dưới lầu đi lên.
Mộ Uyển Nhu thấy cậu, không thể không cười một tiếng, giống như bình thường, tự nhiên hỏi cậu: “Tiểu Dịch Thần, con tỉnh rồi!”
“Ừ! Tỉnh rồi!”
Hữu Hữu đưa tay dụi dụi mắt, mở mắt ra kêu một tiếng: “Mẹ…”
Một tiếng này, hoàn toàn là miễn cưỡng!
Mộ Uyển Nhu cũng kinh ngạc!
Không phải vì điều gì khác, mà là vì ngày thường Mộ Dịch Thần thấy cô ta, luôn hết sức lãnh đạm, nếu không phải cô ta cố ý yêu cầu, rất ít khi chủ động mở miệng gọi “Mẹ”.
Hôm nay, thế nào...
Hữu Hữu nhận ra sắc mặt cô ta có chút khác thường, sợ mình đã nói gì sai, lo lắng bị bại lộ, vì vậy nói: “Con xuống lầu trước!”
Nói xong, đeo cặp sách nhanh chóng xuống lầu.
Mộ Uyển Nhu nhíu chặt chân mày, cũng không suy nghĩ nhiều, quay người đi tới phòng Mộ Dịch Thần, vặn tay nắm cửa.