Nhưng Hữu Hữu không đáp lại, đây cũng là lần đầu cậu thấy vết thương của mình.
Tình huống lúc ấy khẩn cấp, Hữu Hữu trông thấy Mộ Thịnh giơ cao cây gậy lên đánh Vân Thi Thi, căn bản là theo bản năng xông tới che trước mặt mẹ.
Hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, cậu cũng chẳng có nhiều thời gian mà băn khoăn, đầu còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã như mũi tên rời cung mà lao tới!
Khi đó, Hữu Hữu chỉ cảm thấy bả vai truyền tới một trận đau đớn, một gậy đánh xuống, cả người đau đớn vô cùng, trước mắt tối sầm lại, đau đến ngất đi.
Thể chất của đứa bé cũng không giống như người lớn, thân thể chưa phát triển hoàn toàn có thể nói là rất yếu ớt.
Nếu là thể trạng của Mộ Nhã Triết, một gậy này đánh xuống cũng chẳng đáng kể gì, nhưng đối với Hữu Hữu mà nói, một đòn này như thể đánh gãy vai cậu vậy.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy may mắn.
Cậu không dám tưởng tượng, nếu cậu phản ứng chậm một chút, một gậy kia của Mộ Thịnh đánh xuống đầu mẹ cậu, sẽ có hậu quả ra sao.
Nghĩ đến đây, trong mắt Hữu Hữu ánh lên mấy phần hận ý, ánh mắt lạnh lẽo.
Đầu tiên bác sĩ làm máu đọng cho cậu, sau đó dùng khăn ấm chườm.
Cả quá trình dĩ nhiên rất đau đớn, Hữu Hữu vẫn cố nén đau, đau đến tận cùng, cậu hít sâu vài hơi khí lạnh, muốn rên lên một tiếng, nhưng vẫn cứng rắn nhịn xuống.
Trong lúc đó, cậu lấy ra một cái USB nhỏ, bên trong là những biển số xe cậu ghi lại, giao cho Lý Hàn Lâm, ra lệnh cho anh ta truy tìm những biển số xe này.
Mặc dù hy vọng rất mong manh, cậu cũng quyết không buông tha bất kỳ một cơ hội nào.
Hữu Hữu lo lắng, Mộ Uyển Nhu bắt cóc mẹ cậu, là có mục đích bất chính.
Về phần mục đích ấy rốt cuộc là gì, cậu còn chưa biết rõ.
Nhưng, bước tiếp theo, chắc chắn cô ta sẽ có động tĩnh!
Hữu Hữu trầm tư trong chốc lát, ánh mắt chợt lóe sáng, như thể nghĩ đến cái gì, đột nhiên đứng bật dậy!
Hỏng bét...
“Ưm…”
Động tác đứng dậy đột ngột làm động đến vết thương, cậu bị đau đến cau mày.
Hữu Hữu
ôm lấy bả vai.
Lý Hàn Lâm thấy vẻ mặt cậu khẩn trương, thử dò xét hỏi: “Tổng giám đốc Vân, sao vậy?”
“Cháu lo lắng…”
“Hử?”
Hữu Hữu chợt xoay người, ánh mắt nhìn Lý Hàn Lâm chằm chằm: “Cháu lo lắng, mục tiêu tiếp theo của Mộ Uyển Như, là cháu!”
Lý Hàn bị dọa cho sợ run người, sau đó cười một tiếng nói: “Nhưng mà, tổng giám đốc Vân, bây giờ cháu đã an toàn rồi! Các chú sẽ bảo vệ cháu thật tốt, yên tâm đi!”
“Hữu Hữu nhíu chặt lông mày: “Cháu lo lắng, không phải là cháu!”
… Mà là Mộ Dịch Thần!
...
Nhà họ Mộ.
Mộ Dịch Thần chậm rãi đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra nhìn ra ngoài tìm kiếm, lại thấy nhóm người canh ngoài quân khu đã đổi, nhưng vẫn nghiêm ngặt như cũ.
Một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi lái vào cổng lớn nhà họ Mộ.
Cậu lập tức nhận ra, đây là chiếc xe thường ngày đưa đón cậu đi học.
Mộ Dịch Thần hé mắt nhìn, ghế sau xe không có người, xem ra, Hữu Hữu đã thành công thoát khỏi nơi này.
Cậu hơi nhíu mày, nhưng trong lòng cảm thấy yên tâm một chút, lại quay trở về trước giường, nhẹ nhàng nằm xuống.
Mới vừa nằm trên giường, lại thình lình nghe thấy ngoài hành lang có một loạt tiếng bước chân nhỏ.
Trong lòng Mộ Dịch Thần thoáng động, mở choàng mắt ra.
Giác quan của cậu tương đối nhạy bén, vì vậy, cho dù chỉ là động tĩnh nhỏ, cậu vẫn có thể lập tức nhận ra.
Theo tiếng bước chân chậm rãi tiến tới gần, cảnh giác trong lòng cậu lại càng dâng cao.