Mộ Dịch Thần híp híp mắt, sau khi chắc chắn trên người bọn họ không còn vũ khí sát thương, lúc này mới chậm rãi đi lên phía trước, mũi chân hất súng lục Đao Ba Nam vừa mới ném xuống đất lên, bắt được.
“Anh, dẫn tôi đi, những người khác, cút sang một bên!”
Mộ Dịch Thần lại ra lệnh một lần nữa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Đao Ba Nam lạnh lùng cười: “Đều tránh sang một bên đi! Có nghe hay không!?”
Vì thế những người khác nhao nhao chạy sang một bên.
Lúc này Mộ Dịch Thần mới đi lên phía trước, chỉ vào Đao Ba Nam, lạnh lùng thốt lên: “Dẫn tôi đi! Cảnh cáo anh, đừng có mà giở trò!”
“Ha ha! Thằng quỷ nhỏ cậu lợi hại như vậy, tôi đâu dám giở trò gì!?” Đao Ba Nam nói ra một câu, không biết là giọng mỉa mai, hay là châm chọc!
Nếu là lúc này, Vân Thiên Hữu ở đây, nhất định sẽ càng suy nghĩ sâu hơn.
Ví dụ như, với thủ đoạn và quyền lực của Mộ Liên Tước, sao có thể chỉ sai một đám ô hợp trông coi một người quan trọng như vậy?!
Nói vậy, xung quanh hẳn là còn có rất nhiều bộ đội vũ trang ngồi xổm phòng thủ!
Chỉ là Mộ Dịch Thần cũng không nghĩ nhiều như vậy, cậu nóng lòng muốn nhìn thấy Vân Thi Thi, bởi vậy không có suy nghĩ, vì sao kho hàng rộng như vậy, chỉ có mấy tên giống như lưu manh côn đồ trông coi, liền đi theo Đao Ba Nam tiến vào.
Ba người đi vào kho hàng, cửa cuốn ở phía sau chậm rãi khép lại.
Kho hàng rộng như vậy, chỉ để một cốc đèn nho nhỏ trên cao, không gian có vẻ u ám, trầm trọng, kín không một kẽ hở, chỉ để lại một cái cửa sổ nho nhỏ trên mái nhà, dùng để thông khí!
Ánh sáng lờ mờ yếu ớt, trong không khí tràn đầy tro bụi.
Mộ Dịch Thần lại cảnh giác lần nữa, níu chặt Mộ Uyển Nhu trong tay, cẩn thận ngắm nhìn bốn phía.
Đao Ba Nam dẫn cậu tới trước một cái lồng sắt.
Bước chân của Mộ Dịch Thần dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trong nhà giam bằng sắt.
Chỉ thấy Vân Thi Thi cuộn mình ở trong góc, quần áo trên người tả tơi, trên
quần áo màu trắng dính vết máu loang lổ, tràn ra như đóa hoa, giống như bông hoa chói mắt dễ bị nhìn thấy!
Có vết máu, còn mới, đỏ tươi.
Có vết máu, bị rách ra rồi!
Lúc này, mái tóc đen nhánh của cô hỗn độn không chịu nổi rơi xuống vai, giống như rong biển trộn lẫn bùn đất, trên khuôn mặt trắng nõn có lẫn vết máu và nước mắt, ướt sũng kề sát vào má, có vẻ chật vật không chịu nổi.
Hai tay của cô bị khóa ở nhà giam, khó có thể chạy thoát.
Chỉ là đôi tay thon dài như thế lại nhu nhược không xương, giống như sau đó sẽ bị gãy đứt vậy!
Bên cạnh nhà giam bằng sắt có hai binh lính mặc quân trang đứng, võ trang đầy đủ, vẻ mặt lạnh lùng, đứng thẳng tắp.
Mộ Dịch Thần thấy cảnh tượng như vậy, đôi mắt sâu và đen co rút mãnh liệt, trên mặt lập tức hiện lên sự tức giận, giơ mạnh súng lên, nắm lấy tóc Mộ Uyển Nhu, để lên mi tâm cô ta!
“Có phải cô hay không?! Có phải cô hành hạ mẹ tôi thành như vậy không?!”
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu kinh hãi, vội vàng kêu cứu: “Không phải… Cứu… Cứu mạng! Cứu mạng!”
“Câm miệng!!”
Mộ Dịch Thần đem họng súng nhét vào trong miệng cô ta, lên đạn!
“Nếu không, tôi bắn nát cái miệng của cô!”
Mộ Uyển Nhu hoảng hốt!
Trong miệng hàm chứa họng súng, khi lên đạn, súng đó kêu lên một tiếng rất nhỏ, đều làm cô ta sởn gai ốc!
Cô ta thậm chí còn có thể tưởng tượng, đứa bé trước mặt như con thú bị thương phát cuồng bóp cò, đạn xuyên mạnh qua yết hầu cô ta, chui xuyên qua, rốt cuộc là cảnh tượng vô cùng thê thảm không nỡ nhìn thế nào!