Editor: Chi Misaki
Đao Ba Nam cười: "Tên nhóc nhà cậu, tuổi còn nhỏ mà rất có khí phách!"
Ở trong lòng anh ta rất yêu thích cậu nhóc này, có thể một lúc nhận lấy bao đau đớn cũng tuyệt đối không chịu nhận thua.
"An phận một chút, biết không? Không được lộn xộn!"
Đao Ba Nam nói một câu giống như cảnh cáo, sau đó tiện thể gỡ còng khóa trên tay cậu ra.
Hai tay được tự do, cả người Mộ Dịch Thần mệt mỏi xụi lơ, cậu té trên mặt đất, đừng nói đến sức phản kháng, một đôi tay này đã gần như không còn cảm giác, nâng lên cũng không nổi.
Thời gian dài bị trói buộc, da thịt ở cổ tay như bị nứt ra, máu thịt mơ hồ.
Đao Ba Nam cởi khóa cho cậu xong, mở cửa sắt ra, khẽ đẩy cậu vào.
Vân Thi Thi ngẩn ra, người đàn ông này, tựa hồ cũng không muốn làm khó bọn họ.
"Anh..."
"Ngậm miệng! Thành thật một chút!"
Đao Ba Nam đi tới, một tay cởi bỏ chiếc còng khóa trên tay Vân Thi Thi.
Được tự do, Vân Thi Thi lo lắng nhanh chóng ôm Mộ Dịch Thần vào lòng.
Cô cúi đầu nhìn mặt cậu, Mộ Dịch Thần ở trong lòng cô, hơi thở mong manh yếu ớt.
Bốn giờ liên tục bị tra tấn, hiện tại một chút sức lực để ôm Vân Thi Thi, cậu cũng không có.
Cậu bé vùi mặt vào trong lòng cô, cúi đầu nói: "Mẹ..."
"Mẹ ở đây, mẹ ở đây..."
Mộ Dịch Thần khẽ buông mi mắt, khổ sở cất lời: "Dịch Thần không thể bảo vệ mẹ, thực xin lỗi... Thực xin lỗi mẹ..."
Vân Thi Thi nghe thấy, trong lòng như bị kim châm, hai tay cô run rẩy gắt gao ôm chặt lấy cậu, trong lòng đau xót, nước mắt từng hạt từng hạt răn dài trên má, rơi xuống khuôn mặt Mộ Dịch Thần.
Mộ Dịch Thần mở mắt, bàn tay muốn giơ lên lau đi những giọt những mắt trên mặt cô, nhưng sau một lúc gắng sức, cuối cùng vẫn chỉ phí công không nhấc nổi tay lên.
Cậu vô lực nghẹn ngào, cỏ họng giống như bị cái gì đó chặn lại: "Mẹ, đừng khóc, không sao..."
Nước mắt cô rơi xuống mặt cậu, mùi vị khổ sở kia còn đau đớn hơn khi cậu bị đánh 100 roi.
Mộ Dịch Thần nói thế lại càng khiến cho tim Vân Thi Thi như bị dao cắt.
Vì sao lại nói lời xin lỗi cô?
Muốn tự trách cũng phải là cô mới đúng.
Muốn giải thích cũng nên là cô!
Là cô làm
liên lụy đến cậu.
Là cô làm liên lụy khiến cậu phải chịu nhiều tai bay vạ gió.
Vân Thi Thi đau đớn giống như có cái gì đó đang bị xé rách, vòng tay ôm chặt lấy Mộ Dịch Thần, nước mắt không thể kìm nén được, đau lòng muốn chết.
Mộ Dịch Thần nâng tay phải còn đang run run, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, một chữ cũng không thể thốt thành lời.
Đao Ba Nam khóa trái cửa sắt lại, đứng ở cửa, nhìn một màn này, trên mặt không biểu cảm, nhưng đáy lòng lại như những gợn sóng mãnh liệt nhấp nhô.
Một màn này, phàm là người thường đều sẽ cảm thấy xúc động.
Anh ta không muốn cũng phải thừa nhận một điều rằng, trái tim anh ta bởi vì một màn này mà ẩn ẩn đau đớn.
Không bởi cái gì khác.
Chỉ là anh ta cũng làm một người cha, anh ta cũng có con gái, một màn này, không thể nghi ngờ gì chính là đâm thẳng vào đáy lòng anh ta, đau nhức!
Vân Thi Thi cúi đầu, nhìn thấy từng vết thương chồng chất trên người Mộ Dịch Thần, thân thể không chỗ nào lành lặn, thật sự là thương tích đầy mình
Một thân toàn máu, căn bản không thể thấy được trên người rốt cuộc có bao nhiêu vết thương.
Khuôn mặt của Mộ Dịch Thần đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đôi mắt bị máu cùng mồ hôi dính lên, nhìn mà thấy nhói lòng.
Cánh môi Vân Thi Thi run run, mỗi khi nhìn đến vết thương nào, trái tim đều như muốn vỡ nát, cảm giác như sắp hít thở không thông!
"Có thuốc trị thương không?"
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn Đao Ba Nam, lưng cúi thấp, cả người lại càng thêm nhỏ bé: "Có thể cho tôi một ít thuốc trị thương không? Miệng vết thương của thằng bé rất sâu, nếu không có thuốc sẽ nhiễm trùng!"