Tiếng động tĩnh đột ngột phòng bệnh, khiến Lỵ Toa canh ngoài cửa chú ý.
Cô ta đẩy cửa đi vào, nhìn không khí đối đầu trong phòng bệnh lúc này, cô ta không khỏi híp mắt, tay theo bản năng đặt lên bao súng trên thắt lưng.
Ánh mắt Hữu Hữu đảo qua.
Cô ta lập tức đi đến bên cạnh cậu, ánh mắt băng lãnh, vẻ mặt bình tĩnh.
Mộ Liên Tước nói: "Ngồi xuống!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết vẫn như trước, ánh mắt rét lạnh.
Mộ Liên Tước ngẩng đầu nhìn anh một cái, giọng nói đột nhiên đóng băng: "Ngồi xuống!"
Vậy là tuyên bố muốn đàm phán với họ rồi!
Mộ Nhã Triết nhếch môi, mặt không chút thay đổi ngồi trở lại. Nhưng mà dù anh cô gắng khống chế mình thế nào, một đôi tay vẫn run rẩy đến lạ lùng như cũ.
Là kẻ này.
Đầu sỏ hại chết mẹ anh.
Anh nguy hiểm nheo mắt lại: "Lúc trước, chuyện mẹ tôi trúng độc, cũng là ông chủ mưu!?"
*Chú thích: chỗ này vạch mặt với nhau nên mình đổi xưng hô của MNT với MLT thành tôi - ông, còn MLT với MNT vẫn là chú cháu (xem như ông này đang châm chọc MNT
"Ha ha." Mộ Liên Tước hừ lạnh một tiếng, trên mặt không lay động nhiều, chỉ là bình tĩnh nghiêng người liếc anh một cái, bỗng dưng, tàn nhẫn hộc ra hai chữ: "Không sai!"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết cứng lại trong nháy mắt, lạnh như hầm băng, đóng băng vạn thước.
Nhưng mà, kế tiếp, một câu nói của Mộ Liên Tước, suýt nữa khiến anh phẫn nộ đến mất khống chế.
"Đâu chỉ là mẹ cháu, tai nạn xe cộ của cha cháu lúc trước, cũng là chiến tích của chú đó!"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, tầm mắt đáng sợ trong nháy mắt dừng trên người ông ta, cắn chặt răng chất vấn: "Ông nói cái gì?"
"Sao nào? Rất ngoài ý muốn hả?! Lời chú nói vừa nãy, hẳn là cháu nghe rất rõ ràng chứ!"
Mộ Liên Tước vẫn không sợ hãi, trên mặt không có thay đổi gì, vẫn nhẹ nhàng như gió mây: "Sao nào, chẳng lẽ cháu thật sự cho rằng, tai nạn xe của cha cháu lúc trước, chỉ đơn giản là ngoài ý muốn?!"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, đầu vai hơi hơi run rẩy, anh nhắm hai mắt lại.
Thời niên thiếu, vụ tai nạn xe của cha, rơi xuống vách núi, xe nát người chết!
Không phải anh chưa từng hoài nghi, vụ tai nạn xe này, chỉ là
tai bay vạ gió, hay là âm mưu nhân họa!
Nhưng mà, không có chứng cứ gì.
Trong bản báo cáo khám nghiệm tử thi, lúc còn sống cha có vẻ như đã hít ma túy, tròng mắt bị thu nhỏ lại, nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tử vong lại là do không thể hít thở.
Hoài nghi là vì hít quá liều, dẫn đến xuất hiện ảo giác, sau đó sốc não, dẫn đến đột tử!
Bởi vậy, tai nạn xe cộ cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu gây ra tử vong.
Những báo cáo này là sau khi anh trưởng thành, điều tra mới biết được.
Khi đó, anh khó tránh khỏi sinh lòng hoài nghi.
Lúc cha còn sống, hình như cũng không dùng ma túy, vụ tai nạn xe này, quả thức có rất nhiều điểm đáng ngờ, vô cùng kỳ lạ.
Nhưng mà, báo cáo cũng chỉ nói hoài nghi thôi, cũng không đủ chứng cứ, là do dùng ma túy quá liều mà bị sốc.
Anh không nghĩ rằng, cái chết của cha, cũng là do ông ta gây ra!
- - Mộ Liên Tước!
Mộ Nhã Triết suýt nữa bị phẫn nộ mà đánh mất bình tĩnh, anh theo bản năng nắm chặt súng lục, giơ tay lên, nhắm ngay ông ta, đầu ngón tay run rẩy đặt lên cò súng, trong mắt là một mảnh màu đỏ!
Mộ Liên Tước bị họng súng chỉ vào, trên mặt lại vẫn cứ bình tĩnh, chắc chắn rằng, cuối cùng, anh hẳn không thể nổ súng bắn chết ông ta.
"Ha ha, đừng làm ra vẻ nữa, chú biết, cháu không thể nổ súng."
Mộ Nhã Triết nắm chặt hai đấm, khớp ngón tay không ngừng phát ra tiếng kêu.
Gương mặt đẹp trai, đã trắng bệch không còn chút máu.
"Lúc trước chú làm như vậy, cũng bất đắc dĩ thôi! Người mà cháu nên trách tội, không phải là chú, mà là lão già này! Nếu không phải ông ta, cha cháu cũng sẽ không chết!"