Ngải Luân tâm thần bất ổn định, chạy ra khỏi phòng đó, vừa ra khỏi cửa phòng thì vô tình đụng phải Mộ Uyển Nhu.
Không biết Mộ Uyển Nhu đã đứng ở cửa được bao lâu, trong lúc bọn họ nói chuyện chắc cô ta cũng đã nghe được ít nhiều, lúc này sắc mặt cô ta trắng bệch cực kì khó coi.
Anh ta giật mình, mặt tối sầm lại, cực kì khó coi, kinh sợ nói: “Bà tổng...”
“ Đừng nói!” Mộ Uyển Nhu vội vàng hung hăng trợn mắt nhìn anh ta, tiến đến đưa tay bịt miệng anh ta rồi đẩy anh ta đến một phòng cạnh phòng trợ lý, rất nhanh chóng khóa trái cửa lại!
Ầm...
Ngải Luân có chút bối rối không nên biết làm gì, đứng im tại chỗ, toàn thân Mộ Uyển Nhu đều run rẩy sợ hãi, cô ta tựa lưng vào tường, toàn thân đều vô lực như sắp ngã quỵ xuống, giống như đang lâm vào hoảng sợ, bất an cực độ.
“Bà tổng, cô có sao không?” Ngải Luân có chút lo lắng nhìn cô ta hỏi nhẹ.
Lúc đó, Mộ Uyển Nhu dường như mới lấy lại được sức lực, cả khuôn mặt cô ta vẫn nhợt nhạt, u ám.
“Anh ấy... Anh ấy nói với anh cái gì? Anh đã nói hết cho anh ấy nghe rồi sao?” Cô ta nhìn chằm chằm Ngải Luân, giống như người đang ngột thở, chìm sâu dưới nước.
“Tổng giám đốc yêu cầu tôi... điều tra lại thân phận của Vân Thi Thi một lần nữa, tất cả mọi thứ, đều phải xác thực một lần nữa, điều tra rõ ràng... bao gồm cả chuyện kia và đứa trẻ nữa.”
Ngải Luân vừa dứt lời, liền nhìn Mộ Uyển Nhu, thấy sắc mặt cô ta lại khó coi đi vài phần.
“Không thể!” Trong mắt Mộ Uyển Nhu phút chốc tràn ngập thê lương: “Anh làm như vậy là hại chết tôi rồi!”
Ngải Luân hít sâu một hơi lạnh lẽo, một loại cảm xúc phức tạp ngập tràn trong lồng ngực anh ta.
“Tôi không thể tiếp tục phản bội tổng giám đốc thêm một lần nữa!” Ngải Luân đầy chua xót, thống khổ, điều chỉnh lại khuân mặt tuấn tú đã vặn vẹo, mệt mỏi: “ Tôi đã phản bội tổng giám đốc một lần rồi...”
“Anh không nói, anh ấy làm sao có thể biết được chứ?” Mộ Uyển Nhu vô cùng tuyệt vọng, giống như người sắp chết đuối tưởng vớ được cây cọc cứu mạng nhưng sau cùng lại hóa ra chỉ là một đống rơm rạ, giọng nói của cô ta đã trở nên run rẩy, sợ hãi, tuyệt vọng.
“Nếu đứa bé kia thật sự là con ruột của tổng giám đốc, điều tra rõ ràng không phải tốt hơn sao?”
“Không thể!”
“Vì sao chứ?” Ngải Luân hoang mang nói.
Mộ Uyển Nhu đương nhiên không thể giải thích nổi rốt cuộc là vì cái gì.
Vì cái gì? Nếu điều tra rõ thân phận của đứa trẻ này, Vân Thiên Hữu nhất định sẽ được thừa nhận là một trong những người kế thừa tài sản tương lai của nhà họ Mộ.
Nhất định Vân Thi Thi nghĩ
mình sẽ được “mẹ vinh nhờ con”, cô là được người phụ nữ mang thai hộ được ông cụ nhà họ Mộ cất công tìm về, điều kiện rất phù hợp, mà quan trọng hơn là, cô đã sinh cho nhà họ Mộ hai đứa con trai.
Mà cô ta, chỉ vì vô sinh nên vẫn không thể sinh ra cho nhà họ Mộ một đứa con trai hay con gái, địa vị của cô ta trong nhà họ Mộ không hề bền chắc.
Trong gia đình giàu có luôn có những quy tắc sâu xa riêng, vô cùng rắc rối, khó khăn, nếu không có một đứa con ở bên, căn bản không thể củng cố địa vị.
Sở dĩ hiện giờ cô ta có thể hô mưa gọi gió ở nhà họ Mộ, đơn giản là ỷ vào được ông nội cưng chiều.
Nhưng mà hiện giờ cô ta dù có cố gắng tới nhường nào, vẫn là không có cách nào lấy được tình cảm của Mộ Nhã Triết.
Sở dĩ Mộ Nhã Triết đồng ý lấy cô ta làm vợ, đơn giản vì đó là mệnh lệnh của ông nội, anh không thể làm trái.
Nhưng mà hiện giờ, tuổi tác ông nội đã cao, cơ thể ngày một già yếu. Hiện giờ lại vì an dưỡng mà quyền hành giám sát ở tập đoàn tài chính Đế Thăng đều không còn nắm nhiều trong tay.
Lỡ như... một ngày nào đó, Mộ Thịnh không ở đây, trong nhà họ Mộ, liệu cô ta có còn một chút địa vị?
Liệu cô ta có bị đuổi ra khỏi nhà họ Mộ ngay lập tức hay không?
Mà tới lúc đó, Vân Thi Thi “mẹ vinh nhờ con”, là chuyện không phải không có khả năng!
Cái đáng sợ nhất chính là... Nếu để ông nội biết được thân phận thực sự của Vân Thiên Hữu, chắc chắn sẽ để cho đứa bé đó nhận tổ quy tông.
Dựa vào thủ đoạn của Ngải Luân, nhất định sẽ có thể đem thân phận thật của Vân Thi Thi làm cho rõ ràng!
Nếu lỡ như điều tra ra được chuyện của mười năm trước, Mộ Thịnh biết được chuyện cô ta đã đánh cắp miếng ngọc bội của Vân Thi Thi, rồi thế thân mạo danh mười mấy năm... Liệu sẽ như thế nào?
Chỉ nghĩ đến đó Mộ Uyển Nhu đã thấy không rét mà vẫn run rẩy.
“Không cần điều tra... Anh làm như vậy, chính là đang hại tôi!”
Mộ Uyển Nhu đau khổ lấy tay bưng mặt, khóc nức nở bất lực, cô ta khóc đến độ khuôn mặt đều đẫm nước mắt, nhưng trong lòng lại vẫn luôn oán hận độc địa.
Đáng chết! Là cô ta ra tay quá chậm!