Cô nhìn Vân Thiên Hữu, ánh mắt không hề chớp, thấy Vân Thiên Hữu bị người ta đẩy đến bên này, càng lúc càng khẩn trương.
Đây là muốn làm cái gì?
Vì sao những người đó đeo còng tay cho Hữu Hữu, lại còn che kín mắt cậu?
Trong lòng Vân Thi Thi nổi lên dự cảm xấu.
Cô mở to hai mắt, vùng vẫy, ý đồ chạy về phía cậu, lại bị người ta ngăn lại, giữ yên!
Làm gì thế?
Cô muốn kêu một tiếng, nhưng miệng bị bịt kín chỉ có thể kêu vài tiếng.
“Ừm ừm… Ừm ừm…”
Vân Thi Thi cố gắng nói chuyện, nhưng miệng bị bịt lại, căn bản khó có thể nói ra một câu đầy đủ.
Người đàn ông bên cạnh lại đẩy vai cô, tức giận quát một tiếng: “Thành thật chút, không được lộn xộn! Đi về phía trước!”
“Ừm ừm…”
Vân Thi Thi không thuận theo, cô không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, vì sao lại còng hai tay Hữu Hữu lại?
Vì sao còn che kín mắt cậu?
Chẳng lẽ - -
Là trao đổi con tin?
Trong đầu Vân Thi Thi thoáng hiện ý nghĩ này, cô dừng bước chân, không chịu đi.
Người phía sau dùng lực đẩy cô, cô bướng bỉnh không chịu đi.
Không thể trao đổi con tin.
Tuyệt đối không thể được!
Không thể để Hữu Hữu trao đổi với cô, Hữu Hữu còn nhỏ như vậy, thân thể yếu đuối, sao có thể chịu được hành hạ như địa ngục?
Là ai yêu cầu làm như vậy?
Là Mộ Nhã Triết sao?
Vân Thi Thi nghĩ đến đây, cô nhìn Mộ Nhã Triết, trong mắt hiện lên kinh sợ, sau đó là khó có thể tin.
Vì sao phải làm như vậy?
Vì sao muốn đẩy Hữu Hữu vào nơi nước sôi lửa bỏng?
Rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì?
“Đi về phía trước, không cho phép dừng lại! Đi!”
Người phía sau tiếp tục đẩy cô.
Vân Thi Thi cắn chặt răng, nước mắt rơi như mưa, không đi về phía trước, mặc cho bọn họ dùng lực xô đẩy, cũng không phục tùng.
Hữu Hữu nghe thấy tiếng quay đầu, lỗ tai của cậu rất nhạy cảm, bởi vậy nghe
thấy tiếng va chạm chỗ Vân Thi Thi.
“Không được đẩy mẹ tôi!”
Vân Thiên Hữu đột nhiên cao giọng nói.
Vân Thi Thi ngẩn ra, lại nghe Hữu Hữu chậm rãi nói: “Mẹ, mẹ làm theo lời bọn họ nói đi, trở về bên cạnh cha, là an toàn rồi!”
Có ý gì?
Cậu nói gì vậy?
Tiểu Dịch Thần thì sao?
Trong nháy mắt suy nghĩ của Vân Thi Thi loạn lên, có quá nhiều điều khó hiểu.
Cô không hiểu Vân Thiên Hữu nghĩ cái gì, cũng không biết Mộ Nhã Triết nghĩ cái gì, cô chỉ biết là, đã liên lụy đến Tiểu Dịch Thần, cô quyết không thể để Vân Thiên Hữu bị liên lụy nữa!
Vì thế cho dù Hữu Hữu nói như vậy, cô cũng không di chuyển bước chân.
“Mẹ, nghe con được không?”
Hữu Hữu bị che kín mắt, chỉ mượn âm thanh quay người về phía cô, cậu khẽ nhếch môi, vẻ mặt có vẻ ung dung mà tao nhã: “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con, con sẽ không có việc gì, bây giờ mẹ tin tưởng con, chỉ lúc này thôi, được không ạ?”
Không được… Không được…
Vân Thi Thi liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa.
Không có người mẹ nào, có thể trơ mắt nhìn con mình mạo hiểm.
Cô sẽ không làm như vậy.
Trong lòng Vân Thiên Hữu hiểu, với tính cách cố chấp của mẹ, căn bản sẽ không nghe theo lời của cậu.
Bởi vì ở trong mắt cô, cậu vẫn là đứa trẻ bình thường, thân thể nhu nhược, đơn thuần hiểu chuyện.