Mộ Nhã Triết vừa mới đưa tay, Vân Thi Thi liền mềm nhũn rơi vào trong ngực anh.
Thân thể nhẽ bẫng, giống như một chiếc lông vũ, gầy đến dọa người, cộng thêm máu me khắp người, vết thương chồng chất.
Anh ôm cô vào trong lòng ngực, dùng sức ôm.
Trong lòng, lại sinh ra cảm giác vừa mới tìm lại được cả sự sống.
Anh suýt chút nữa cho rằng, sẽ mất đi cô!
Bây giờ cô ở trong ngực anh, thân thể gầy gò, căn bản không thể lấp trống được lồng ngực anh, nhưng lại vô cùng chân thật.
Vân Thi Thi đau lòng ôm chặt cô, ngẩng đầu, lại thấy Vân Thiên Hữu đã bị người ta đẩy lên xe, đóng cửa lại.
Ánh mắt khẽ cau lại, anh lập tức trầm giọng nói: "Chúng ta trở về!"
"Vâng, cậu chủ!"
Mẫn Vũ mở cửa xe, Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi lên xe, vội vã rời đi.
Hai chiếc xe chạy ngược hướng, cách nhau ngày càng xa.
...
Dưới lòng đất.
Cửa cuốn chậm rãi mở ra.
Mộ Dịch Thần chợt đứng lên, khẩn trương nhìn về hướng cửa.
Nhưng mà, không hề nhìn thấy hình ảnh của Vân Thi Thi, lại xuất hiện một hình ảnh khác.
Hữu Hữu?
"Đi vào!"
Người nọ dùng sức đẩy cậu một cái.
Vân Thiên Hữu lảo đảo một cái, đi đến, mới vừa bước vào, liền có thể cảm giác được khí lạnh trong kho hàng.
Cửa khép lại, trên mắt cậu đã bị che, mùi vị đập vào mũi cậu chính là mùi máu nhàn nhạt, cậu không khỏi nhíu mày, làm quen với hoàn cảnh thiếu ánh sáng, cậu nhìn khắp bốn phía, ánh mắt rơi vào trên người Mộ Dịch Thần!
"Anh..."
Nhưng sau đó chỉ một tiếng hét vang lên, người đàn ông phía sau đánh một cái lên lưng cậu, Hữu Hữu trở tay không kịp, trọng tâm không vững, ngã nhào trên đất.
Mộ Dịch Thần tức giận hét lên: "Làm gì vậy! Không cho phép động vào người em ấy!"
"Ranh con, câm miệng cho tao!"
Người nọ quát một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hữu Hữu, hờ hững nói: "Đứng lên!"
"Thật là, đối với một đứa bé còn thô bạo như vậy, anh có còn là đàn ông hay không?" Hữu Hữu rên lạnh
một tiếng, đứng lên.
Người nọ nhíu mày, đừng xem đứa trẻ này tuổi còn nhỏ, nhưng nghe giọng nói, không khác gì một người trưởng thành.
Anh ta cười khẩy, liền muốn tiến lên đẩy cậu, Hữu Hữu lạnh lùng nói: "Đừng động vào tôi!"
"... Tên nhóc, tốt nhất nên biết nghe lời!"
"Tôi sẽ tự đi." Hữu Hữu ánh mắt lạnh như băng liếc anh ta, ngắt lời, ngay sau đó, tự mình đi vào buồng giam, một điểm phản kháng cũng không có.
Nghe lời ngoài ý muốn!
"Hữu Hữu..."
Mộ Dịch Thần hai tay nắm song sắt, đã thấy Hữu Hữu đi vào nhà lao, khẩn trương đi tới chỗ cậu, thế nhưng lại bị dây xích buộc lại, kéo kéo, không có cách nào đến gần.
Hữu Hữu "xuỵt" một tiếng, nháy mắt ra ám hiệu.
Anh em ăn ý, Mộ Dịch Thần hiểu ý cậu, liền ngoan ngoãn im lặng.
Rất nhanh, Hữu Hữu cũng bị xích lại, hai tay bị còng lên, hai người mỗi người một bên.
Sau đó mấy tên áo đen lui ra ngoài, chỉ để lại vài người trông chừng.
Ở trong mắt họ, hai đứa trẻ bảy tuổi, chẳng thèm cho vào mắt.
Trẻ con, đơn thuần nhát gan, hơi dọa một tý liền sợ.
Sắc trời rất nhanh đã tối.
Tập trung tinh thần trong thời gian dài, vài người canh chừng dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Ngay cả những tên lính trải qua huấn luyện, nhưng dù sao cũng là cơ thể người thường, không phải làm bằng sắt.