Mộ Dịch Thần nghe vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, cả cơ thể vốn đang cảm thấy run lạnh, bỗng chốc tràn đầy ấm áp.
Cậu khẽ quay đầu, có chút khó khăn hỏi: "Em không sợ sao?"
Hữu Hữu chuyển ánh mắt qua, trong ánh mắt tràn đầy bình tĩnh: "Anh đùa sao?"
Trong lời nói, lại lộ ra tư thế thanh thản bĩnh tĩnh của quý tộc.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng là một khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, nhưng chỉ cần một cái nhăn mày, lại làm cho người ta khó hiểu, sinh ra cảm giác sợ sệt pha lẫn sự ngưỡng mộ.
"Bây giờ, chúng ta nên làm thế nào?"
Hữu Hữu im lặng, thân thể chậm rãi dựa vào, nhàn nhạt nói ra hai chữ: "Cùng nhau!"
...
Trong bệnh viện.
Vân Thi Thi tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, chợt từ trên giường bật dậy hoảng sợ, thế giới trắng xóa như tuyết lại rơi vào mắt.
Trong bệnh viện đặc mùi thuốc sát trùng!
Cửa sổ nhỏ bé mở ra, rèm cửa sổ tung bay, gió đêm phất vào cửa sổ, thổi tới một chút hơi lạnh, cô không nhịn được cảm nhận chút khí lạnh, run run.
Cô còn chưa chủ động, một chiếc áo khoát đã khoác ở trên vai cô.
Đỉnh đầu, truyền đến âm thanh của Mộ Nhã Triết.
Ánh mắt Vân Thi Thi chợt chuyển qua, đã thấy Mộ Nhã Triết ngồi ở đầu giường, ánh mắt chìu mến nhìn cô, có chút đau lòng chỉnh lại áo cho cô.
"Coi chừng bị lạnh!"
Vừa dứt lời, Vân Thi Thi lập tức cầm chặt lấy ngón tay thon dài của anh, trong mắt hằn lên tia máu nhìn chằm chằm anh.
"Hữu Hữu đâu? Hữu Hữu đang ở nơi nào?"
Mộ Dịch Thần bình tĩnh nhìn cô, nhưng không hề đáp lại.
Nắm tay Vân Thi Thi lại càng siết chặt, dùng sức, hầu như cầm đau tay anh.
"Trả lời tôi, nói đi! Hữu Hữu đâu? Nó đang ở đâu?"
Mộ Nhã Triết đặt tay ở bả vai cô, dìu cô nằm xuống: "Em bị thương rất nặng, không nên nói chuyện nhiều, nên yên tĩnh nghỉ ngơi!"
Vân Thi Thi lại đẩy tay anh ra, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.
"Anh vì sao
muốn trốn tránh câu hỏi của tôi? Em hỏi anh, Hữu Hữu đang ở đâu?"
Cô gằn từng chữ hỏi, mỗi một chữ, hầu như để được cô gằn giọng để nói, đôi mắt đã sớm đỏ ngầu.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, lại trầm mặc.
"Vì sao không nói gì?" Vân Thi Thi dừng một chút, yết hầu khẽ động, thanh âm khàn khàn mà run rẩy: "Anh chẳng lẽ, thực sự để cho nó trao đổi em, bị bắt đi làm con tin?"
"Ừm." Mộ Nhã Triết nhàn nhạt đáp lại.
"Vì sao? Vì sao lại làm như vậy?"
Vân Thi Thi sợ hãi kêu lên: "Mộ Nhã Triết, tại sao anh có thể như vậy? Nó vẫn chỉ là một đứa bé, mới có bảy tuổi! Anh làm sao có thể nhẫn tâm làm như vậy? Anh có biết nó sẽ gặp nguy hiểm hay không?"
Tâm tình của cô vô cùng kích động, trên mặt trắng bệch, gân xanh lộ ra, vô cùng tiều tụy.
Mộ Nhã Triết nhìn cô thật sâu, bỗng dưng, trầm giọng: "Anh biết!"
"Anh biết? Anh biết nhưng vẫn làm? Anh điên rồi sao? Anh bị điên rồi sao?"
Vân Thi Thi hỏi giống như người điên, khàn cả giọng, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, càng thêm giận dữ không chỗ phát tiết, chợt cầm lấy gối đầu bên cạnh, ném vào người anh: "Anh tại sao có thể như vậy? Tôi hận anh, tôi hận anh!"
Hành động của cô quá mức kịch liệt, thế nên vết thương trên lưng vừa mới được khâu lại, đã bị rách ra, rịn ra vết máu đỏ thẫm.
Trên người cô đã chịu quá nhiều tổn thương.
Trong đó, phần eo bị thương lớn nhất, phải khâu sáu mũi.
_