Lúc này, trong lòng ông càng thêm tin tưởng, Vân Thi Thi chính là con gái của Mộ Khuynh Thành!
Mà ông, mười mấy năm qua, đúng là nhận người khác làm con gái, người mà ông che chở bảo vệ trong lòng bàn tay, lại là hàng giả.
Nghĩ đến đây, Mộ Thịnh không trách khỏi tự trách và hổ thẹn, càng nhiều hơn, là thẹn quá hóa giận!
Ông suýt chút nữa hủy hoại cô!
Hủy hoại đi con gái của Mộ Khuynh Thành.
Trong lòng Mộ Thịnh vô cùng đau đớn.
"Cháu là, Vân Thi Thi đúng không?" Mộ Thịnh run rẩy lên tiếng: "Nhiều năm như vậy, ông vẫn một mực tìm cháu, thật không ngờ cháu lại là..."
"Im miệng!"
Vân Thi Thi tức giận nói: "Không cho phép ông gọi tên tôi, ông không có tư cách đó!"
"Ông..."
Sắc mặt Mộ Thịnh cứng lại, vừa sợ vừa đau khổ, sự đau đớn hiện lên trong mắt, trên mặt không ngừng run rẩy: "Thi Thi, cháu đừng kích động, cháu còn đang bị thương, nên cẩn thận!"
"Câm miệng, đừng gọi tên tôi!" Vân Thi Thi trên mặt đau xót, tức giận nói: "Ông không có tư cách để gọi tên tôi! Mộ Thịnh, ông hiện tại đang rất đắc ý sao? Ông hài lòng chứ? Tôi bị thành như vậy, không phải là do ông ban tặng sao?"
Cô lạnh lùng nói ra từng chữ, không thể nghi ngờ còn sắc bén hơn dao, khiến Mộ Thịnh đau đớn.
Đúng vậy, nếu như trước đây, nếu không phải ông hồ đồ, cũng sẽ không hại cô khổ sở như bay giờ.
Cô trách ông, oán ông, hận ông, cũng không có gì đáng trách!
Nhưng mà, ông không nghĩ tới, hồ đồ của ông, lại thành kết quả như bây giờ.
Mộ Thịnh vộ vã khuyên giải: "Tốt, vậy được! Ông không gọi tên cháu, chuyện gì cũng đợi đến khi cháu khỏe lại rồi nói tiếp, có được không?"
Sắc mặt Vân Thi Thi phát lạnh, hầu như là cắn răng nghiến lợi nói: "Ông cũng không phải ông nội tôi!"
Mộ Thịnh cả người như bị sét đánh!
Vân Thi Thi lại nói: "Mộ Thịnh, ông biết không? Mẹ tôi khi nhắc đến ông, chỉ nói ông là người vô
cùng tàn nhẫn, là người hủy diệt cả cuộc đời bà ấy! Cho nên, ông không phải ông nội của tôi, tôi cũng sẽ không nhận ông! Ông đừng mộng tưởng nữa!"
Mộ Thịnh càng nghe càng đau khổ, lảo đảo lui về sau mấy bước, lòng như bị dao cắt.
Ông run rẩy ôm ngực, trong mắt lộ ra sự chua xót đau thương.
"Thi Thi... cháu nghe ông giải thích, có được không? Ông sai rồi, ông thực sự sai rồi! Sau này, ông nhất định sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt, bồi đắp lại những lỗi lầm trước đây ông đã phạm phải, đừng nói những lời tàn nhẫn như vậy, được không?"
Ông, tuổi đã cao, lúc còn trẻ cũng là một người mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn, là nhân vật lớn ở thủ đô này, nhưng bây giờ, cũng chỉ là kẻ hèn mọn mà bỏ xuống tất cả kiêu ngạo để cầu xin sự tha thứ của cô!
Biết được chân tướng, ông đã bị sự hổ thẹn cùng tự trách hành hạ đến không chịu nổi.
Những từ ngữ vô tình của Vân Thi Thi, không nghi ngờ càng xát thêm muối vào vết thương của ông!
Vân Thi Thi cười lạnh vài tiếng: "Làm sao? Bây giờ ông biết sai rồi? Nếu không phải tại ông, mẹ tôi cũng không rời đi! Em tôi cũng không rời bỏ tôi! Là ông hại tôi, hại tôi cửa nát nhà tan! Ông là hung thủ, ông cút đi, tôi không muốn nhìn thấy ông! Mau cút đi!"
Cô đuổi ông đi!
Cả người Mộ Thịnh cứng đờ, không muốn đi, ông có chưa có ngắm cô đủ kỹ, cô bị thương, nghe nói lúc đưa về, cả người toàn là máu me.
Ông nghe xong thì vô cùng lo lắng, vội vàng chạy tới đây thăm cô!
_