Lúc này, đứng trước mặt anh không còn là chủ nhà họ Mộ bá đạo trước kia nữa.
Chỉ là một ông già đáng thương mà thôi.
Anh cũng không phải sắt đá, đi làm khó dễ một người già đáng thương.
Vì vậy, anh nói: "Ông, ông cứ trở về phòng bệnh trước, tâm tình của Thi Thi không tốt, chuyện này, để sau này rồi nói!"
"Được được, vậy cháu ở lại đây, chăm sóc tốt cho cô ấy!"
Trong lòng Mộ Thịnh đau khổ, lưu luyến nhìn cô không ngừng, sau đó mặc cho vệ sĩ đỡ, rời đi.
Thẳng đến khi ra khỏi phòng bệnh, ông đứng ở ngoài cửa, trong mắt toàn là nước mắt, chảy xuống mặt.
Ông giơ bàn tay già nua lên, chậm rãi lau đi.
"Ông Mộ, chúng ta về phòng bệnh, có được không?" Người vệ sĩ vừa nhìn thì liền thấy cảm giác khó chịu, kiễn nhẫn khuyên.
Mộ Thịnh cả người đều run rẩy.
Đó là một lỗi lầm vô cùng lớn của ông, đó là trói buộc, là đường cùng, thực sự không còn cách nào cứu vãn sao?
Mặc dù chỉ là vô tâm lỡ lời, nhưng mà đôi khi, thật sự không phải mọi lỗi lầm sẽ đều được hóa giải.
Là lỗi của ông, ông nguyện ý gánh chịu.
Có phải cô nên cho ông một cơ hội?
Trong phòng bệnh.
Vân Thi Thi níu chặt lấy chăn, mặc dù có cố gắng như thế nào, nhưng mà nhìn cả người đang run rẩy kịch liệt của cô, cũng có thể nhìn ra cô đang rất bấn loạn và run sợ.
Nhìn thấy Mộ Thịnh, cô liền nhớ tới cơn ác mộng lúc nhỏ, từng ký ức đó cứ vậy mà hiện lên trong mắt cô.
Mỗi một hình ảnh, đều làm cô khổ sở.
Cô hận trí nhớ của mình, đã vài chục năm rồi, tại sao không có mất đi, lại vẫn lưu lại rõ ràng trong cô, ở nơi sâu kín nhất.
Năm ấy, cô chín tuổi, cũng là lần đầu tiên cô chịu đựng mùi vị của sự tuyệt vọng.
Cô lúc đầu, cũng có thể có một cuộc sống bình thường. Có mẹ yêu quý, có một người em trai đáng yêu, cô cũng vốn cho là, thời gian cứ
yên lặng trôi qua như thế.
Có thể chuyện ngày mai xảy ra ngoài ý muốn, đó là chuyện không ai biết trước được.
Có phải là, nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, có phải là ông ta đang sống rất hạnh phúc hay không?
Cô biết trong chuyện này, cô không nên để ý lại những thứ đó.
Dù có nghĩ đủ mọi hướng, nhưng cô vẫn không thể thoải mái mỗi khi nhìn thấy ông ta được.
Mộ Nhã Triết ngồi cạnh giường, nhìn cô bất, sợ hãi mà run rẩy, liền đau lòng ôm cô vào ngực.
Vân Thi Thi cũng ôm lại anh.
Hầu như đem tất cả sự ỷ lại, đều gửi gắm lên người anh.
"Đau..."
Vân Thi Thi trầm giọng nói một tiếng, âm thanh cô khàn khàn nghẹn ngào.
Mộ Nhã Triết gấp gáp, nhíu mày hỏi: "Đau chỗ nào?"
Anh còn tưởng vết thương nào trên người cô bị rách ra.
Lại không nghĩ rằng, cô cầm tay anh, để vào trái tim mình: "Ở đây..."
Mộ Nhã Triết ánh mắt ngẩn ra.
"Có một chút, khó thở..."
Vết thương trên người, đợi một thời gian, sẽ có một ngày nào đó lành lại.
Nhưng mà những chuyện năm xưa, rõ ràng không để lại chút vết thương nào, nhưng lại giống như một cái rằm, cắm vào tâm trí cô, mỗi ngày, mỗi ngày đều khiến cô cảm thấy đau nhức, khổ sở.
Cô không có cách nào tha thứ cho ông ta.
Cũng không phải là vì trái tim cô sắt đá.
Trong lòng cô rất rõ ràng, có một số việc, không phải là do ông ta cố ý, nhưng nếu không phải do ông ta quá mức cổ hủ, khư khư cố chấp, làm việc không có chút tình cảm nào, cô cũng không đến mức như bây giờ.