Người thiếu nữ thắt lưng rằn ri, mặc dù bên ngoài còn được mặt thêm một lớp áo chống đạn, thế nhưng thân hình gợi cảm vẫn như cũ để lộ ra ngoài.
Bên hông là một cái đai lưng, ba con dao găm sáng bóng, một bên là ánh sáng lạnh tỏa ra từ chiếc Desert Eagle, tùy thời đợi lệnh.
Huyền thiết bao phủ lấy cổ tay của cô, tỉ mỉ điêu khắc, trên đó còn có gắn một phiên Chu Tước thượng đẳng.
Cửa sổ mở, gió đêm phất vào.
Khẽ thổi bay mái tóc ngắn của người thiếu nữ, tùy ý hất lên dung mạo tuyệt đẹp như băng thanh của cô.
Cặp lông mi anh tuấn như đàn ông, một ánh mắt tà mị câu hồn người khác.
Người thiếu nữ này không phải ai khác, làm một lính đánh thuê tinh nhuệ, một trong những người đứng đầu - Chu Tước.
Đồng thời, cũng là thuộc hạ của Cung Kiệt.
Cung Kiệt cũng không có lên tiếng trả lời, chỉ là khẽ cau mày.
Chu Tước đem tới một ly trà, tỉ mỉ đưa tới.
Anh khẽ nhấp môi, chậm rãi ổn định lại tinh thần.
Rồi ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, Chu Tước biểu cảm vẫn lạnh lùng đứng cạnh anh, không nói lời nào.
Cung Kiệt nhàn nhạt hỏi: "Chu Tước."
"Vâng!"
"Đứa nhóc miệng còn hôi sữa đó đâu?"
"...?"
"Gọi là Vân Thiên Hữu gì đó."
Chu Tước nói: "Hữu Hữu đi trao đổi con tin, đã bị bắt đi rồi!"
"Hành động từ bao giờ?"
"Đêm nay, lúc hừng đông, nghĩ cách cứu viện."
Cung Kiệt lại hỏi: "Có định vị được không?"
"Đã tìm đuộc vị trí của họ, người cũng đã đến đủ, đến lúc hừng đông sẽ hành động!"
Cung Kiệt nhếch môi, có chút hứng thú lên tiếng: "Tên nhóc này, thật thú vị!"
Thì ra, trước khi Vân Thiên Hữu làm con tin đi trao đổi, trên người đã được gắn sẵn thiết bị định vị.
Vòng cổ, đồng hồ đeo tay, thậm chí là cúc áo mang theo đều được gắn những thiết bị đó.
Thế nhưng, Mộ Liên Tước làm người rất cẩn thận, dù sao cũng xuất thân từ
quân đội, tính cảnh giác rất cao, vì vậy, đã sớm hủy hết nhưng thiết bị đó ở trên người Vân Thiên Hữu.
Nhưng mà, đó đều nằm trong dự tính của Vân Thiên Hữu.
Những thứ này chỉ là đồ vật nhằm phô trương thanh thế, cùng lắm là để trừ đi sự cảnh giác của họ.
Từ lúc Vân Thiên Hữu từ nhà họ Mộ trở về, trong lúc điều trị vết thương, cậu liền phân phó một vị bác sĩ, cho một con chip định vị siêu nhỏ vào bên trong vết thương đó, rồi khâu lại.
Đó cũng là con chip mà cậu nghiên cứu ra, có độ định vị rất mạnh, có thể xác định được cách xa hàng trăm mét.
Công nghệ này của Vân Thiên Hữu, thậm chí còn chưa được ra mắt.
Cậu nghĩ đến Mộ Liên Tước vì che giấu tai mắt người ngoài, chắc chắn đã áp dụng công nghệ chặn các đường sóng ngắn, hay các thiết bị định vị.
Nhưng mà những thứ này, Vân Thiên Hữu còn không thèm để vào mắt, chúng chỉ như cỏ rác mà thôi.
Con chip của cậu hoạt động.
Đây cũng là điểm tin tưởng khi cậu dám bước ra trao đổi.
Trên người Vân Thi Thi không có bất kỳ thứ gì có thể định vị được, đồng thời, Mộ Dịch Thần cũng vậy.
Mặc dù có, cũng sẽ bị Mộ Liên Tước chặn đi.
Phạm vi lớn như thế, muốn tìm được tung tích của hai người bị nhốt, thật sự là mò kim đáy bể.
Thực tế, cậu có thể mượn thế lực của xã hội đen, phất động nhiều người đi tìm, nhưng nếu làm như vậy sẽ rút dây động rừng.